1
Ở vùng ngoại thành không có người ở, bên bờ hồ trong rừng trúc, truyền đến một trận âm thanh kỳ quái mà dồn dập, có cả một trận hơi thở theo gió thổi tới.
2
"Đúng vậy a. " Bị nam nhân đùa cợt trong đáy mắt, giống như hắn xem lời cô nói là dối trá.
Quan Nana đơn giản không thèm nhắc lại, ra sức uốn éo, bấu víu trên người nam nhân xem như lời nói đùa.
3
Cố Tiểu Ngải thân mình cứng đờ, không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được sát ý phía sau.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng mà dẫm nát bụi cỏ, có thể cảm giác được hắn ngày càng tới gần mình, nhưng là hai chân cô lại giống như bị dính chặt trên mặt đất không di chuyển được.
4
Thanh âm của hắn lạnh nhạt cùng kiêu ngạo.
Hắn đây là đang đe dọa cô sao?
Cái gì gọi là quyết định sai lầm nhất, cô làm phóng viên cũng không phải lần đầu tiên bị người ta uy hiếp.
5
Máu tươi nhỏ từ chân chảy xuống một đường vết máu, lướt qua lạnh như băng làm chân cô run rẩy, làm cho cô thoạt nhìn càng thêm nhu nhược. Có loại đắc ý mê hoặc khác, ánh mắt Lệ Tước Phong trực tiếp thưởng thức, đáy mắt không che dấu chút nào dục vọng, hắn muốn làm cho cô giống như một màn mà cô vừa nhìn thấy.
6
Dùng sức giãy dụa tay đang bị hắn giam cầm, hai tay vừa được giải phóng, Cố Tiểu Ngải càng thêm dùng sức lung tung đá hắn, kích động mắng to, "Vô lại! Buông ra! Tôi sẽ tố cáo anh cưỡng hiếp! Vô.
7
Làm sao có thể có người vô sĩ như vậy, hắn đã chiếm đoạt cô, còn muốn làm gì?
"Đồ biến thái!" Cố Tiểu Ngải kinh hoảng muốn phá bỏ di động.
Lệ Tước Phong nhẹ nhàng ném đi, di động liền đổi đến tay kia, mang theo vài phần đẹp trai.
8
Cô muốn có quan hệ thật tốt nên bấu víu ở cây cao này.
Một câu nói của hắn có thể đem cô lên hàng ngôi sao quốc tế, hơn nữa, ông trời ban cho khuôn mặt tuấn tú như vậy cô cầu còn không được.
9
Là tên cặn bã này đoạt trong sạch của cô!
Gặp lại hắn, Cố Tiểu Ngải tức giận đến mặt mũi trắng bệch, hai tay bên người gắt gao xiết chặt.
Quả nhiên đến đây.
10
"Cặn bã!" Cố Tiểu Ngải lớn tiếng mắng, đem tầm mắt chuyển tới phía ngoài xe, căn bản không nhìn hắn liếc mắt một cái, không thèm nghe hắn nói một chữ.
11
Cố Tiểu Ngải tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám lại dễ dàng làm tức giận hắn.
Quần áo bị cởi bỏ, lộ ra nội y màu trắng, bao chặt lấy nơi mềm mại.
12
Các tiểu nam sinh đem nữ sinh vây xung quanh, một cô gái mặc chiếc váy công chúa trắng, tóc dài buộc bằng kẹp bướm, trên mặt thủy chung lộ vẻ thản nhiên tươi cười, vui vẻ nghe hết thảy.
13
Cô đối với hắn ba giây hứng thú đều không có!
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm bàn tay trước ngực mình từng đợt ghê tởm, cô rất muốn cứ như vậy mắng hắn rồi trở về, nhưng cuối cùng, cô không có đẩy hắn ra.
14
Cô hiểu được, cô đã không còn đường lui.
Cố Tiểu Ngải xiết chặt túi văn kiện, bất cứ giá nào.
"Tốt thôi. "
Cố Tiểu Ngải cắn môi, tầm mắt thẳng tắp định trên mặt đất, làm cho đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa.
15
Giữa dòng người xe cộ, cô đứng một mình có vẻ cô đơn, mỏng manh.
Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen thắng gấp lại trước mặt cô.
Cố Tiểu Ngải đang suy nghĩ liền bừng tỉnh, sợ run lên, lui về phía sau, kính xe sau dần dần hạ xuống, Lệ Tước Phong mặt lạnh lùng xuất hiện trong tầm mắt cô.
16
Cô ngay từ đầu chỉ cho rằng hắn là cái loại công tử ăn chơi, không nghĩ tới hắn có bối cảnh lớn như vậy, sớm biết như thế, cô sẽ không nên đáp ứng trao đổi như thế.
17
Phóng lao phải theo lao.
Cố Tiểu Ngải hít một hơi thật sâu, vẻ mặt lập tức cười sáng lạn đi qua đến bên người Lệ Tước Phong ngồi xuống, "Xin chào, tôi là Cố Tiểu Ngải.
18
Tuyệt đối không thể.
Nhất định phải làm cho Lệ Tước Phong rút đơn kiện mới được.
"Nôn ——"
Rượu cay độc lại lần nữa nôn ra, Cố Tiểu Ngải cúi thấp đầu tiếp tục phun, nước mắt thống khổ trong hốc mắt đảo quanh kính.
19
Nam nhân bị sĩ nhục nhất chính là nữ nhân đang dưới thân mình lại gọi tên người nam nhân khác.
Mà cô - Cố Tiểu Ngải, lại một lần thành công làm cho hắn - Lệ Tước Phong chịu nhục.
20
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong rời khỏi thân thể của cô, trên tay nhẹ nhàng dùng một chút lực, liền đem cô từ trên giường ngồi xuống.
Một tay mãnh liệt chế trụ gáy của cô làm cho cô gần sát mình, thanh âm của hắn mang theo lời đe dọa, "Tôi nói cho cô biết , chỉ có tôi mới có thể cho cô yên thân! Ở trước mặt tôi cô lại dám giả thanh cao, tôi liền cho tòa soạn báo của các người đóng cửa!"
Làm cho tòa soạn báo đóng cửa? !
Hắn biết rõ cô vì tòa soạn báo mới chịu đáp ứng hắn, hiện tại lại biến thành hắn uy hiếp cô để tiện thủ đoạn.