1 Đại Bản thường chỉ Hạ Âu nói: "Mày nuôi con đĩ này, làm sao mà trông cứ như gái trinh ấy nhể?" Tôi không thích mọi người gọi Hạ Âu là đĩ, nhưng Hạ Âu đích thực là một điếm bán thân nuôi miệng, mà tôi cũng không nói được đĩ và điếm và thì khác nhau ở chỗ nào.
2 Lần sau tôi gặp lại Hạ Âu, là mùa hè hai năm sau. Khi đó tôi vừa chia tay người yêu, tôi cảm thấy những gì mà người phụ nữ cần thì tôi vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể trao.
3 Lần tôi thấy Hạ Âu cười nhiều nhất, đó là vào dịp sinh nhật cô. Tối hôm trước tôi đang ngồi soạn văn bản trên máy tính, Hạ Âu rửa bát xong, kéo ghế đến ngồi kề tôi.
4 Tôi đành quay xe lại. Tự nhủ, thôi hôm nay là sinh nhật cô ta, chiều cô nàng một lần. Tại căn bản là tôi cũng chưa bao giờ bắt buộc được cô nàng cái gì.
5 Lúc về, bác Trương quả thật sống chết cũng không lấy tiền Hạ Âu, dù chỉ là ba bát, có hai đồng vẫn còn thừa 5 hào. Bà chất phác nói: "Hạ Âu này, về sau cứ mang cậu người yêu đẹp trai tới đây ăn nhé!" Hạ Âu cười đáp vâng, tôi cũng hứa sẽ còn trở lại.
6 Tôi thật sự bị kích động khi bật hỏi câu này, giọng nói gằn cao. Hạ Âu đang thu dọn bàn, cô ấy lại mặc tấm váy trắng ấy, như một u hồn mê hoặc đang phiêu diêu trong phòng khách, mặt mang một nỗi điềm nhiên lạnh lùng.
7 Âu bước ra khỏi cổng trường, kinh ngạc thấy tôi, vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên: "- Sao anh lại đến đây?" "- Đến đón bạn gái tan học, không được sao?" Tôi bước đến, mở cánh cửa xe cho cô, như một gentlement chính hiệu.
8 Mất đi người mẹ, Hạ Âu bắt đầu rất tiêu cực, mọi chuyện giữ lại trong lòng, nỗi đau đớn cũng giữ lại trong lòng. Cô còn ít lời hơn trước, thường một mình ngồi đờ đẫn, hoặc trốn kín trong phòng ngủ, viết gì đó.
9 Cái thai gần một tháng, tôi chở Hạ Âu đi khám bác sĩ. Khi ông bác sĩ trung niên bảo, mẹ con đều khoẻ, tôi vui lắm. Rồi về, tôi bắt đầu sắc thuốc bổ, hầm canh dinh dưỡng cho cô theo lời khuyên của bác sĩ.
10 Những ngày hỗn loạn, tôi bận cuống cuồng ở công ty, nhưng tôi cũng ko biết tôi đang bận cái gì. Tôi tìm việc để làm, nếu không tôi sẽ nhớ Hạ Âu vô cùng.
11 Tôi nhìn con đàn bà này, cô ta bảo cô ta vẫn sẽ đi. Cô ta nói như một võ sĩ dũng mãnh quả cảm, can đảm một cách tàn nhẫn. "- Em không định giải thích vì sao ư?" – Tôi lạnh lùng.
12 Hạ Âu có vẻ như sống không đến nỗi nào, béo lên một chút so với ngày trước, nhưng rất thon thả. Cô ấy cười với tôi và nói - "Hi!" Tôi vẫn trong cơn kinh ngạc vui mừng trong giây phút gặp gỡ, không kịp phản ứng.
13 Tôi tá hỏa, sao có nội một ngày mà hai người con gái nói cùng một câu nhỉ? Tôi cất giọng mệt mỏi bất cần: '- Sao em lại nghĩ đến chuyện cưới?" Vì trước đây chưa bao giờ cô đề cập đến chuyện này, cô bảo cô còn trẻ, chưa chơi thỏa chí, hôn nhân sẽ hủy diệt cô.
14 Một ngày tôi đi làm về muộn. Vừa xuống xe tôi thấy có bóng người theo sau. Nghĩ là cướp, tôi định đi ngay vào khu chung cư. "- Hà Niệm Bân! Chờ đã!" Tôi quay lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông gọi lên tên tôi, dắt một thằng cu chừng mười tuổi.