1 Mùa xuân ở Giang Bắc đến muộn hơn nhiều so với ở Giang Nam, mãi cho đến tận đầu tháng Ba, những khe suốt lớn nhỏ trong núi Thái Hành mới dồi dào dần lên.
2 “Chuẩn bị động thủ. ” Thần Niên nhẹ giọng ra lệnh, thuận tay bứt một cọng cỏ thon dài, đặt nhẹ giữa môi rồi mím chặt. Một chuỗi những tiếng chim hót du dương từ giữa môi nàng phát ra, giống như chim tước trong núi bị người ngựa trong sơn cốc làm cho giật mình, âm thanh lanh lảnh trong phút chốc vang vọng khắp ngọn núi, bay tới tận mây xanh.
3 Thần Niên nâng mặt lên nhìn chàng trai trẻ, tức đến thiếu điều thổ huyết, chỉ vào mặt chàng ta buông lời mắng chửi: “Tiểu tử, ngươi đừng ngông cuồng! Đợi Tứ gia đến, người sẽ cho các ngươi biết tay!”.
4 Nói xong chàng ta lại cười cười với Thần Niên, nhưng cũng không làm khó Thần Niên thêm nữa, chỉ dặn dò Trịnh Luân đưa nàng lên lưng ngựa, cả đoàn người lại tiếp tục xuất phát.
5 Phong Quân Dương không trả lời, ngược lại còn hướng ánh mắt về phía Thần Niên. Đúng lúc Thần Niên cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người vừa hay gặp nhau.
6 Thần Niên hừ lạnh một tiếng, giật lấy dây cương ở trong tay Trịnh Luân đang đứng bên cạnh, sống lưng thẳng tắp nghênh ngang tự mãn đi về phía Mục Triển Việt.
7 Vậy mà giờ đây, đầu của kẻ có thực tài và dã tâm lại đang nằm trong cái tay nải này. Trương Túc Khuê không chịu nhận chiếc tay nải, chỉ trầm giọng hỏi lại: “Ý của Mục huynh đệ là gì?”.
8 Trịnh Luân gật đầu, nhận lệnh rồi nhanh chóng lên đường. Phong Quân Dương lúc này mới quay đầu nhìn về phía Vân Sinh, nói: “Đi thôi. ”Vân Sinh vội vàng theo hắn ra khỏi dịch trạm, bỏ xe lại chỉ cưỡi ngựa, dẫn theo rất đông hộ vệ thẳng hướng đến Ký Châu.
9 Ai ngờ ánh mắt của Mục Triển Việt lướt qua khuôn mặt nàng, nhưng trong sắc lam trầm tối của bầu trời đêm, ông lại chỉ trả lời vô cùng ngắn gọn: “Ta không biết.
10 Vấn đề không phải ở việc nàng muốn có thêm ai, mà vấn đề là ở chỗ chỉ dựa vào hai người bọn họ thì về cơ bản không thể nào xông vào được cửa khẩu đèo Phi Long! Đừng nói là chỉ hai người bọn họ, cho dù toàn bộ người của cả trại Thanh Phong cũng chưa chắc đã xông qua được cửa khẩu.
11 Diệp Tiểu Thất nghe thấy tiếng gọi liền quay lại, nhìn thấy Thần Niên, trên mặt hắn liền mang theo vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, vội vàng lật mình nhảy từ trên lưng ngựa xuống, chạy đến chỗ Thần Niên, “Thần Niên, cuối cùng cũng đuổi kịp cô rồi, Mục gia đâu?”.
12 Thần Niên và Diệp Tiểu Thất đi rất nhanh, qua giờ Ngọ thì đã tới được cửa khẩu. Vì có Dương Thành đang đóng quân ở đây, nên việc kiểm tra truy hỏi tuy nghiêm ngặt, nhưng đám binh lính giữ thành cũng không dám tự ý làm bừa, chỉ giam giữ tạm thời những thanh niên trai tráng có vẻ khả nghi, còn những người qua đường khác đều được thả cho đi.
13 Diệp Tiểu Thất tự cảm thấy vô cùng oan ức, vừa sợ lại vừa giận dữ, nhất thời nước mắt rơi đầy mặt, phân tích: “Tôi và cô làm bạn suốt mười mấy năm nay, Diệp Tiểu Thất tôi là người thế nào hả, người khác có lẽ không biết, nhưng Tạ Thần Niên cô còn không rõ ư? Tôi đã từng làm chuyện gì bất nghĩa với bạn bè chưa? Lệnh bài là của Đại đương gia đưa cho tôi, bảo tôi tới giúp cô và Mục gia thoát ra khỏi cửa khẩu, nên tôi mới rời khỏi trại phi ngựa suốt cả đêm đi tìm hai người.
14 Thần Niên khó khăn lắm mới trà trộn vào được bên trong, đương nhiên không muốn cứ như vậy mà rời khỏi đây, nhưng trên người không có tiền lại không có cách nào để tiếp tục ở lại trong thành, nàng cắn môi suy nghĩ một lúc, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, lập tức đứng bật dậy, vô cùng hào hứng nói với Diệp Tiểu Thất: “Không cần phải ra khỏi thành chúng ta cũng có thể làm một vụ ‘mua bán’!”.
15 Tên cầm đầu đám lưu manh cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt nàng, nói: “Tiểu nhân biết một nhà, tuy rằng không thuộc dạng nhà cao cửa rộng, nhưng tiền bạc của cải cất giữ trong nhà lại rất nhiều, nếu như chúng ta có thể làm trót lọt vụ mua bán này, thì cuộc sống của hai vị đại hiệp nhất định sẽ giàu có dư dật ngay thôi.
16 Lúc đầu Khâu Tam còn ấp úng không dám mở miệng, nhưng thấy Thần Niên cứ nhìn hắn rồi cười tít mắt, liền bạo dạn nói: “Tiểu nhân không dám mong muốn thứ gì to tát cả, nhưng nếu đại hiệp có thể thuận lợi thực hiện được vụ mua bán này trót lọt, thì cũng xin đại hiệp thưởng cho bọn tiểu nhân chút ‘nước canh’, chỉ vài đồng bạc vụn thôi cũng được, cũng là để cho Tiểu Bảo cầm về cho bà mẹ già của nó chi dùng.
17 Dương Quý bị giọng nói của nàng dọa cho sợ nhảy dựng lên, liền đứng bật dậy xoay người lại, nhưng vừa hay nghênh đón ông ta lại là thanh đao sáng loáng trong tay Thần Niên, ông ta vội vàng ngửa người ra sau, sợ hãi nhìn Thần Niên trong bộ trang phục đen che kín mặt hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”.
18 Lưỡi dao lạnh lẽo dính chặt lên yết hầu, đã cứa rách da thịt rồi, cả người Dương Quý toát mồ hôi lạnh, nhưng một chữ cũng không dám kêu, chỉ hướng ánh mắt cầu cứu về phía Phong Quân Dương.
19 Hiện giờ đầu óc Thần Niên vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn hết cách. Đọ về võ công, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Quân Dương, đọ về con tin, người trong tay nàng chẳng có chút giá trị nào, một mình nàng chạy trốn thôi cũng đã khó như lên trời, còn nói gì đến chuyện mang theo cả Diệp Tiểu Thất và Khâu Tam?Nàng suy nghĩ hồi lâu, ngước mắt lên nhìn Phong Quân Dương: “Thế tử gia, chúng ta đừng vung gươm múa kiếm, từ từ nói chuyện có được không?”.
20 Thần Niên nghe ra sự uy hiếp hiển hiện trong lời nói của hắn liền nổi cáu, lạnh lùng đáp: “Ta biết rồi. ”Phong Quân Dương cười cười, nói tiếp: “Vậy thì xin Tạ cô nương tạm thời giao hết đống phi đao ra đây, để tránh lúc không cẩn thận làm bị thương người khác.