41 Thần Niên cười cười, “Cũng không phải lần đầu mà. ”Từ lâu lúc còn ở trong phủ ở Thanh Châu, nàng đã phải trực suốt một đêm cho hắn, nhưng lúc đó hắn chẳng qua chỉ cố ý muốn đánh gẫy cái tính kiêu ngạo của nàng thôi, chứ không phải thực sự coi nàng là một nha đầu để sai phái.
42 Trong lòng Phong Quân Dương chợt nóng lên, nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô rang. Chiếc giường đất dưới người dường như cũng trở nên quá nóng, như đang rang nướng khiến hắn bắt đầu thấy khó chịu, cũng có thể do lúc nãy nói quá nhiều, nên giờ giờ ngay cả cổ họng của cũng khô ngứa.
43 Khâu Tam cũng vội vàng lao đến nhìn, sau khi nắp nồi được mở ra, và làn hơi nước đã bay hết, thì chỉ thấy số canh trứng gà trong chiếc chậu con toàn là những lỗ nhỏ như tổ ong, hấp quá kỹ mất rồi.
44 Từ trên lưng ngựa Thần Niên cúi người duỗi tay ra về phía hắn, kéo hắn lên lưng ngựa. Hai cánh tay Phong Quân Dương ôm hờ lấy vòng eo của Thần Niên, quay đầu lại nói với Trương Khuê Túc: “Đại đương gia, hôm nay chúng ta từ biệt ở đây, sau này nếu Đại đương gia có đến Vân Tây, nhất định phải thông báo cho Trịnh mỗ, để Trịnh mỗ làm tròn đạo chủ nhà.
45 Tuy võ công của Phong Quân Dương đã mất hết, nhưng được chữa trị nghỉ ngơi suốt mấy ngày qua, nên thân thể đã khỏe hơn nhiều, nghe vậy liền đáp: “Không thấy gì nữa.
46 Thần Niên ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi đồng tử đen trắng rõ ràng giống như ăm ắp ánh trăng, sóng mắt long lanh, hỏi hắn: “Chàng cười gì vậy?”.
47 Cô gái không chút mảy may khách khí với nàng, quả thật giao thanh củi đang xuyên qua con thú hoang đang tỏa ra mùi thơm kia cho nàng: “Vậy sao? Vậy thì ta nhất định phải nếm thử tay nghề của muội rồi.
48 Lý Tuấn Minh vội vàng cử hai trăm hộ vệ trước sau để người già trẻ nhỏ và phụ nữ ở giữa, muốn dốc toàn lực dẫn mọi người xông vào Bắc Thái Hành, ai ngờ hai bên sườn núi cũng có cung thủ mai phục.
49 Phong Quân Dương nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Sau khi giết hết gia quyến trong trại sẽ đổ vấy tội lên quân Ký Châu, há không phải sẽ khiến ối thù hận giữa trại Thanh Phong và quân Ký Châu càng thêm sâu sao? Trước đây trong trại Thanh Phong vẫn có người có ý định tránh né đầu sóng ngọn gió của Tiết Thịnh Anh, nên nhất thời còn nhẫn nhịn để bảo vệ cho trại.
50 Sau lưng Thần Niên lập tức toát mồ hôi lạnh, nàng nuốt khan một ngụm nước bọt, khàn giọng nói: “Người qua đường. ”“Người qua đường?” Nam tử đó áp sát, nghiêng mặt như đang đánh giá khuôn mặt nàng, tốc độ nói chuyện có hơi chậm hỏi: “Người qua đường không đi đường đi, trốn ở đây làm gì?”.
51 Người đó hơi ngẩn người ra, nghĩ một lát, rồi mới nói: “Cứ cho là vậy đi. ”Thần Niên vốn dĩ không ôm ấp chút hy vọng nào, nghe thấy hắn trả lời như vậy trong lòng không khỏi vui mừng, thiếu chút nữa là buột miệng hỏi “Nghĩa phụ hiện giờ đang ở đâu”.
52 Âm thanh phát ra rất bình thường, giống tiếng kêu của chim trĩ đang bay lượn khắp trên sườn dốc trong núi, lại tựa lũ chim trĩ trong những bụi cây đột nhiên bị thứ gì đó quấy nhiễu, liền phát ra âm thanh vừa như hoàng sợ vừa như cảnh báo.
53 Cô nương đó tên là Linh Tước, cũng là con gái của một vị đầu mục trong trại, nên coi như có chút can đảm, sau một thoáng lập tức hiểu ra ngay, vội vàng gật gật đầu với Thần Niên.
54 Tên lính thấp lùn nghe lão Phương nói vậy, nhất thời cũng hơi ngần ngại không biết có nên để hắn ta đưa con gái vào trong trướng của đại nhân không. Nếu như việc này làm tốt, thì đương nhiên là có công lao của hắn đã đứng ra thể nghiệm quan sát dâng lên.
55 Lục Kiêu tuy rằng tức giận, nhưng cũng hết cách. Hắn vốn dĩ không phải là người nhanh trí, nên giờ cũng chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, đành nhấc tên võ tướng nhảy lên lưng ngựa.
56 Nhưng Thần Niên lại lắc đầu cười nói: “Không được, hiện giờ vẫn chưa được, tạm thời đại tổng quản cứ kiên nhẫn đợi thêm lát nữa đã, ông cũng biết bọn họ chẳng qua chỉ là những cô gái yếu ớt, nói sao cũng phải chờ bọn họ chạy xa thêm chút nữa, khi đã an toàn rồi sẽ nói tiếp.
57 Đầu óc Thần Niên đang ngây ngẩn, thu hết mọi cảm xúc đặt lên người Phong Quân Dương lại, nghe vậy liền mỉa mai hắn: “Đang nghĩ đợi đến sau khi trời sáng chúng ta không giấu được thân mình nữa, thì ngươi định sẽ giang rộng đôi cánh bay thoát khỏi vành mắt đám người phía dưới, hay là sẽ làm tổ luôn ở trên vách đá này, an cư lạc nghiệp luôn ở đây.
58 Lục Kiêu thấy nàng đã tỉnh ngộ, nên cũng không nói nhiều nữa, lại tiếp tục vung đao lên xông về phía trước, kéo nàng phá vòng vây ra lao ra ngoài. Càng chạy về phía Bắc, đường núi càng rộng, quan binh bao vây khắp bốn phía xông tới cũng lại càng nhiều, hai người Lục Kiêu và Thần Niên chém giết đến đỏ cả mắt, nhưng đám quan binh phía trước vẫn đông như không bao giờ hết, một toán ngã xuống, thì sẽ có một toán khác xông tới vây lại.
59 Hướng Bưu đã có thể trở thành tâm phúc của quan trên, thì chứng tỏ đầu óc của ông ta cũng không thuộc dạng ngu dốt, giờ đã đoán ra được thân phận của Phong Quân Dương, trước tiên hành quân lễ với Phong Quân Dương, rồi mới cung kính trả lời: “Vâng, đúng là hai người bọn họ đã giết Cừu tướng quân, còn làm bị thương vô số huynh đệ trong quân của tiểu nhân.
60 Thần Niên lẳng lặng gật đầu, để lại một ám hiệu đơn giản của trại Thanh Phong lên trên vách đá, sau đó nhảy lên lưng ngựa, giật dây cương đuổi theo Phong Quân Dương.