21 Thuận Bình dạ một tiếng rồi lui ra ngoài, lát sau có một thị nữ bưng đủ loại đồ ăn bước vào, lặng lẽ đặt chúng xuống bàn. Thần Niên cũng không thèm khách khí với Phong Quân Dương, chẳng đợi hắn mời đã đi tới ngồi xuống bàn, một mình ăn lấy ăn để.
22 “Không thể thì không thể,” Thần Niên bĩu môi như một đứa trẻ bướng bỉnh, “ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu vậy thôi, ngươi có bảo ta đi thật ta cũng không thèm đâu, ai mà thích đi quan tâm đến kiểu thiên kim đại tiểu thư đó chứ.
23 Thần Niên nhìn kịp thấy khóe môi hắn cong lên đồng tử đột nhiên co lại, đợi đến khi chữ “Giết” kia được thốt ra, nàng đã kéo Diệp Tiểu Thất nhún người nhảy vọt lên, thân thể mảnh mai mềm mại như một cành liễu cuốn trên xà nhà.
24 Phong Quân Dương nhìn vị tiểu cô nương đang khẽ nheo nheo đôi mắt trước mặt mình, nhất thời có chút dở khóc dở cười, hắn có chút bất lực đánh giá nàng hồi lầu, thấy bộ dạng nàng chẳng có chút tự giác nào, trong lòng nổi lên ý trêu đùa, mang theo nụ cười khẽ hắn hỏi nàng: “Tạ cô nương, cô đã từng nghe qua một câu như thế này chưa?”.
25 Trịnh Luân không nói lời nào xoay người đi đến bàn ăn, lấy hai chiếc banh bao còn thừa lại của Phong Quân Dương đưa cho nàng, sầm mặt xuống nói: “Ăn đi.
26 Tròng mắt Thần Niên đảo tròn, sửa lại lời nói: “Đợi chứ, nhưng một mình tôi đợi ở đây là được rồi. Cậu ở lại đây thì làm được gì? Nên sớm trở về trong trại thì hơn, tôi nghĩ chuyện Tiết Trực cả Thanh Châu đều đã biết cả rồi, Ký Châu chắc cũng sẽ sớm biết tin thôi, bọn họ không bắt được nghĩa phụ, thì sẽ gây ra không ít phiền phức ọi người ở trong trại đâu.
27 Lúc mới đầu Phong Quân Dương vẫn còn khẽ mỉm cười lắng nghe, nhưng về sau sắc mặt dần dần trở nên nặng nề hẳn đi. Không biết hắn đang nhớ đến chuyện gì, đột nhiên giơ tay ra cắt ngang lời Thần Niên, cau mày suy nghĩ một lát, rồi mặt mũi đột nhiên biến sắc, lập tức phân phó Trịnh Luân: “Ngươi nhanh chóng dẫn theo vài người đến bên ngoài cửa thành, cứ nói rằng có hai tên thị vệ ban ngày ra khỏi thành đến giờ vẫn chưa quay về, bảo bọn họ mở cửa thành để các ngươi đi tìm.
28 Hắn nói xong liền phất tay áo đi ra, sau đó hai tên thị vệ từ ngoài phòng tiến vào khiêng Thần Niên đi theo sau. Cả đoàn người tranh thủ lúc trời tối đi ra từ cửa ngách của sườn phủ, bên ngoài đã có mười mấy ám vệ mặc quần áo đen đang dắt ngựa yên lặng đừng chờ.
29 Lúc này đã có thể nhìn rõ quần áo của đối phương, tuy rằng nhìn qua thì đều mặc trang phục của quân Thanh Châu, nhưng trên mặt người nào người nấy đều bịt khăn đen, rõ ràng không giống những kỵ binh bình thường trong quân đội.
30 Lúc ấy Thần Niên mới chú ý đến hai cánh tay mình đang ôm chặt lấy Phong Quân Dương, ghì chặt đến mức khiến hắn sắp tắt thở đến nơi. Khuôn mặt nàng ửng đỏ, vội vàng thả lỏng tay ra, nhưng miệng lại hừ lạnh một tiếng, oán trách Phong Quân Dương: “Ai bảo ngươi phong ấn huyệt đạo của ta? Nếu không phải ngươi phong ấn huyệt đạo của ta, thì tự ta cũng có thể trèo lên được vách đá thấp này.
31 Thần Niên tức đến nổ phổi, lại nghĩ tới việc mình sẽ bị chết bởi viên thuốc độc kia, trong lòng liền cảm thấy vừa hoảng sợ vừa tủi thân. Đơi đến khi viên thuốc hoàn toàn tan ra trong cổ họng, cuối cùng nàng không nhịn được nữa ngoác miệng ra khóc thật to.
32 Vẻ mặt Phong Quân Dương có hơi khó chịu, ngẩng đầu quét mắt nhìn nàng một cái, lãnh đạm nói: “Tuy rằng ta đã thất lễ trước, nhưng ta cũng chỉ vì chuyện sống chết trước mắt nên không có cách nào khác, cô tát cũng đã tát rồi, người kéo cũng đã kéo rồi, cũng nên nguôi giận đi thôi?”.
33 Phong Quân Dương từ tốn mặc lại quần áo, đáp: “Cũng chẳng có gì, vết thương tuy nặng, nhưng trong một chốc một lát thì cũng không nguy hiểm gì đến tính mạng đâu, chỉ là tạm thời không dùng được nội công thôi, nghỉ ngơi vài ngày chắc là sẽ không sao.
34 Váy áo của Thần Niên đã bị cạnh đá trong núi cào cho rách tươm từ lâu, chỉ có thể cuốn lộn xộn quanh người, nhưng nàng cũng không quan tâm đến câu hỏi của tên tiểu thủ lĩnh, mà còn hỏi lại hắn: “Đại đương gia có ở trong trại không?”.
35 Thần Niên vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, giờ nghe Phong Quân Dương hỏi mình, nàng nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Người này nhất định không phải là một nhân vật tầm thường trong trại, có lẽ cũng là một người có máu măt.
36 Nội thương của Phong Quân Dương vẫn chưa khỏi, vừa mới lao động chân tay có một chút mà đã khiến hắn trầy trật vô cùng, hiện giờ mồ hôi trên đầu còn chưa kịp lau đi.
37 Thứ nhuyễn giáp làm bằng tơ vàng này vô cùng quý giá, tuy nhìn có vẻ mỏng nhẹ nhưng lại có thể ngăn được tên nhọn, các loại đao kiếm tầm thường cũng không dễ dàng gì đâm thủng được nó, từ trước tơi này thứ này chỉ có hoàng thất quý tộc mới có thể dùng.
38 Thần Niên thấy không hỏi được gì thêm nữa, liền dứt khoát bảo hắn đợi ở trong sân, không có mệnh lệnh của nàng thì không được tự ý ra vào. Sáng sớm ngày thứ hai Phong Quân Dương mới tỉnh lại, vừa tỉnh đã phát hiện ra cổ tay mình bị một người khẽ khàng nắm lấy.
39 Phong Quân Dương trời sinh tính tình đã tiêu sái, tuy rằng mất hết võ công nên cảm thấy đó như là một khuyết điểm, nhưng lại không đến mức vì thế mà nhụt chí.
40 Trương Khuê Túc nói: “Xin Trịnh thống lĩnh mau nói, tại hạ rửa tai cung kính lắng nghe. ”Phong Quân Dương chậm rãi đáp: “Trước lúc Trịnh mỗ tới đây Thế tử gia đã dặn dò, nói rằng lần này Tiết Thịnh Anh tiến vào trong núi Thái Hành thật ra là thất sách.