1 Đầu tháng sáu, khi những giọt mưa tí tách qua đi, cũngđã là giữa hè. Giờ Dần vừa qua,sắc trời pha sáng. Nhật nguyệt bắt đầu luân chuyển, không khí đầy sương mù.
2 Giọng nói khàn khàn vừa trầm thấp truyền đến từ đốngrơm, Đường Thải Nhi nuốt một ngụm nước bọt, trấn định đi đến. Nhặt lên một thanhgỗ gảy đống rơm ra, trước mặt Đường Thải Nhi hé ra gương mặt tuyệt mỹ nhợtnhạt.
3 "Nươngtử" Mỹ nam ngồi ở bên giường, đôi mắt bên ngoài yêu mị bên trong lạithuần khiết, ánh mắt tội nghiệp nhìn Đường Thải Nhi, đôi môi đỏ mọng mở ra rồimím lại, tuyệt đối mê người.
4 Mỹ nam cười ngọt ngào, gục vào trong ngực Đường ThảiNhi, "Nương tử ~" "Wey Wey Wey!Ngươi tránh ra cho ta, đứng ngay ngắn vào!" Đường Thải Nhi đẩy mỹ namtrong ngực ra, người phía sau trong nháy mắt lộ ra bộ dạng ủy khuất, nàng khôngkhông nhịn được mở miệng nói, "Việc này, vừa rồi là ta khôngđúng.
5 Laị một câu nói như gió xuân quất vào mặt, khiến choĐường Thải Nhi thần hồn điên đảo, hai con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắtcủa Dạ Ngu Ngốc, một dòng điện thuần túy truyền khắp toàn thân.
6 Ban đêm gió lớn,trên đường nhỏ yên tĩnh chỉ có tiếng vó ngựa đơn bạc và tiếng bánh xe. ĐườngThải Nhi lần nữa ngửa đầu ngáp một cái, con đường phía trước gần như không thấyrõ, may nhờ sau lưng còn có một chỗ tựa lưng ấm áp.
7 "A. . . . . . Đầu của ta sao lại đau như vậy. . . . . . A. . . . . . Cổ củata" Đường Thải Nhi ôm cổ rên rỉ mở hai mắt. Màn trướng thuần trắngđập vào mắt.
8 Lam Anh cười nhạt, "Đi thành thói quen, cũngkhông cảm thấy xa lắm. " Đường Thải Nhi nắmquyền rơi lệ, kẻ có tiền thật đáng ghét mà. . . . . . Xuyên qua rừng câynhỏ, một tòa kiến trúc thanh nhã xuất hiện trước mắt, ngẩng đầu nhìn lầu hai,mơ hồ có thể thấy được năm, sáu nha hoàn đang bận rộn bày biện thức ăn và rótrượu.
9 Vật vả đến hơn nửa đêm, hai người rốt cuộc cũng làmxong tất cả mọi việc. Đường Thải Nhi có tấm lòng từ bi như bản năng của mộtngười mẹ, cho phép Dạ Ngu Ngốc ngủ ở trong phòng theo yêu cầu, đương nhiên nàngngủ trên giường, Dạ Ngu Ngốc ngủ dưới đất.
10 Tại sao đường đường là thiếu chủ của Tịch Gia bảo lạinghèo đến nổi ngay cả một trăm lượng cũng không có? ! Coi như ở trên giang hồkhông có tiếng tăm đi chăng nữa, nhưng cũng là một Bảo mà, nói không có tiền aitin đây? ! Đường Thải Nhi nhìn thẳng Tịch Thanh, trên mặt đầy vẻkhông tin và buồn chán sau khi bị lừa.
11 Sau khi ngươi với ta thành thân. . . . . . Sau khithành thân. . . . . . Thành thân. . . . . . Thân. . . . . . Thân. . . . . . Một câu nói cứ trầm bổng trong đầu Đường Thải Nhi, kéodài liên tục.
12 Bên trong tiêu cục Phú Quý. Lâm Bưu ngồi trong gian phòng u ám, mượn ánh nến nhìnThiên Châu trong tay, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn kéo ra một tia ý cười quỷ dị,"Đường Cảnh, không hổ là độc y đại hiệp, Vẫn Thiên Châu lại ở trong taycủa ngươi, trách không được ta thay chủ thượng tìm kiếm đã nhiều năm cũng khôngtìm ra manh mối.
13 Dật Hương cư, mộtđịa phương đủ loại Diên Vĩ. Phóng tầm mắt nhìn lại, một mảnh tím ngắt. Bầu trờibốn phía phản phất mùi thơm nhàn nhạt. Mà giữa khóm hoacó một giai nhân thướt tha đang đứng.
14 Trong người Tần Ly chính là cổ độc của Tây Vực, têngọi là Minh Thiên cổ. Là loại sâu lấy việc hút tinh khí của ký sinh chủ làmphương pháp sinh trưởng.
15 Đường Thải Nhi đợi toàn bộ cơ thể của Tần Ly ngâm vàothùng ngọc xong. Từ bên hông lấy ra một viên đan dược ném vào trong nước. Đandược gặp nước thì tan ra, sau đó nhiệt khí bốc lên cao.
16 Đường Thải Nhi dọn dẹp ổn thỏa, đem kẹo thả vào trongtay Dạ Ngu Ngốc, "Cầm, ăn dọc đường. " "Nương tử nè, khi nào thì chúng ta rời khỏi nơinày?" Dạ Ngu Ngốc cầm lấy túi giấy, sôi nổi đi theo phía sau Đường ThảiNhi.
17 Nhìn mặt Lam Anh đầy nhu tình và cưng chìu, Đường ThảiNhi có chút không biết làm sao. TrướcVân Thiên lâu đều là giang hồ hào kiệt lui tới để tham gia đại hội giám bảo,nhìn thấy đoàn xe cuồn cuộn như thế cũng có chút tò mò là vị công tử bột nhànào lại bạo tay như vậy.
18 Đường Thải Nhi chạy tới tiếp được Bạch Si Dạ sắp ngãra đất. Một chưởng hất bay tên hộ vệ cầm kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phíaLam Anh, "Ta không ngờ, huynh lại muốn giết hắn! Lam Anh, Đường Thải Nhita đã nhìn lầm huynh rồi!" Lam Anh đau lòng nhắm mắt lại, ổn định tâm tình củamình, "Thải Nhi, cứu hắn trước, những thứ khác nói sau đi.
19 Lần đầu tiên Đường Thải Nhi có một loại cảm giác thấtbại khó hiểu, ngửa mặt lên trời thở dài, "Thần à, cứu con với. " Dạ Ngu Ngốc dựa vào bên giường, nhìn Đường Thải Nhicười như không cười.
20 Đường Thải Nhi vẫn ở chơi với Dạ Ngu Ngốc đến đêm,nhìn hắn đã đi vào giấc ngủ, mới yên tâm mà rời đi. Vừa ra khỏi cửa đã bị bốn,năm nha hoàn vây lại. Mấy nha hoàn đồng loạt cúi đầu thi lễ, sau đó nâng ĐườngThải Nhi, phi thân vào phòng tắm.