41 Mùa đông lạnh lẽo kéo đến, toàn bộ cỏ cây trong sân đãkhô héo, lá rụng phủ kín mặt đất hoặc mỏng hoặc dầy. Đường Thải Nhi đứng ở cửadưới mái hiên, nhìn bầu trời u ám, siết thật chặt trong tay áo, ngọc bội trongtay truyền đến một chút ấm áp.
42 Lăng Dạ Tầm nhìn thân thể Đường Thải Nhi hơi cúixuống, trong mắt lóe lên một tia khác thường, khóe miệng lạnh lùng nở nụ cười,"Tịch Thanh, chẳng lẽ chính là Thiếu bảo chủ ở Lương thành, Tịch Gia bảosao?" Vừa nói, đã ngồi xuống ghế.
43 Tuy rằng ngoài miệng Đường Thải Nhi nói như vậy, nhưngkhi hành động vẫn có chút khó khăn. Nói thế nào thì đó cũng là Hoàng cung,không phải nói vào là vào được.
44 Đường Thải Nhi cố gắng thẳng lưng, đứng ở trên đàicao, trong phút chốc yên lặng không tiếng động. Tất cả Vương hầu cũng nghiêngđầu nhìn, Tuyên Tông hoàng nâng chén rượu, hai mắt khóa chắc trên người ĐườngThải Nhi.
45 Tuyên Tông hoàng cười nhạt một tiếng, hiền từ nhìn vềphía Lăng Dạ Tầm: "Tầm Nhi quả nhiên hiếu thuận, nhưng đã là nam nhân,quốc và gia đều phải cần chú ý đến mới đúng.
46 Ngày hôm sau, thời điểm Đường Thải Nhi bị đánh thức,sắc trời vẫn còn u u tối tối. Từ trước đến nay, lúc nàng ngủ sớm dậy trễ sẽnóng nảy muốn đánh người.
47 Được cho phép, Đường Thải Nhi không nhiều lời, Lăng DạTầm cũng không hỏi nhiều, dường như vô cùng tín nhiệm y thuật của nàng. Sau khiăn xong Đường Thải Nhi đứng ở trong tiểu viện của mình, quỳ gối ngồi trên lancan đình, chớp mắt nhìn hoa sen tàn trong hồ cùng lá sen và củ sen khô vàng bênbờ.
48 Tảng sáng ba ngày sau, Đường Thải Nhi một thân nữtrang màu hồng nhạt đơn giản với khí thế dồi dào đứng ở cửa Lẫm vương phủ,ngưỡng cửa sau. Sau khi vào thu, khí trời càng lạnh, Đường Thải Nhichẳng sợ lạnh, vì có nội lực trong người nên cũng ít thấy lạnh.
49 Trong phủ Thái tử. Lăng Thiên Mịch đang nhìn một phong thư mật, trên đóviết bốn chữ, “mật đi hướng tây”. "Tai mắt của chàng quả nhiên nhanh nhẹn. "Một bạch y nữ tử dựa vào người Lăng Thiên Mịch, cùng hắn nhìn bốn chữ nhỏ trêngiấy tuyên thành kia.
50 Cốc, cốc, cốc cốc. . . . . . "Phu nhân, dưới lầu có người tìm ngài. " Cửa truyền đến tiếng tiểu nhị, Đường Thải Nhi mở cửa,kỳ quái nói: "Có người tìm ta?" Theo lý mà nói, không có ai biết nàng ở đây mới đúngchứ, chẳng lẽ Lăng Dạ Tầm gặp chuyện gì ở bên ngoài? Quên mang bạc sao? "Đúng vậy phu nhân, là một cô nương dung mạoxinh đẹp, nói là bạn cũ của người.
51 Lăng Dạ Tầm không nhúc nhích, để mặc cho Đường ThảiNhi cưỡng hôn. Khi tay Đường Thải Nhi chụp vào hông hắn, muốn tháo vạt áo, thìmới đưa tay ngăn cử động hai tay của nàng lại.
52 Đường Thải Nhi vẫn che chăn như cũ, nhìn Lăng Dạ Tầmkhông có ý rời đi, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt "Khụ, ta muốn đi nhàxí. " Đường Thải Nhi nhấc chăn lên, có chút ngượng ngùng không dám lộ ranửa phần thân thể.
53 Lăng Dạ Tầm đi tới bên cạnh Đường Thải Nhi, theo tầmmắt của nàng nhìn về phía hai mộ đá cách đó không xa. Bài vị thẳng đứng, mặttrên không có khắc chữ.
54 Lăng Dạ Tầm vô thức che chắn Đường Thải Nhi ở saulưng, dẫn đầu ra khỏi phòng trúc. Chỉ thấy dưới thác nước phía xa, một nam tử thân caotám thước, nhìn thẳng một đường thấy mái tóc đó.
55 Mùng một tháng chạp, ba người cùng nhau xuất cốc. ƯngThiên Ngô cáo biệt hai người, cùng hai người ngược đường rời đi. Đường Thải Nhiđưa mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, cảm khái nói: "Là độc gì, lại khiếnhắn một đêm tóc đã bạc trắng.
56 Đường Thải Nhi nhíu mày g nheo với Lăng Dạ Tầm,bị đối phương che giấu thần bí. Chỉ thấy Lăng Dạ Tầm cầm lấy thuốc từ trong tayĐường Thải Nhi, nhìn một cái, tìm không thấy lý do gì để nói, liền mở miệnghỏi: "Nấu như thế nào?" Đường Thải Nhi vừa há miệng muốn nói, lại thấy Lăng DạTầm ngước mắt lên quét một vòng các đại phu đang sững sờ tại chỗ, sau đó trầmgiọng nói: "Thất thần cái gì?" Nhóm lão đầu râu bạc vội vàng như thể bị nước xối lênđầu, hốt hoảng quay về làm việc của mình, phát ra tiếng đụng bậy lạch cạch.
57 Ngồi chồm hổm trong nhà xí một hồi lâu, rốt cuộc cũngthông xong xuôi, ra khỏi nhà xí, đi tới phòng ngoài, sửa sang lại quần áo. Saukhi rời khỏi mới phát hiện đã không thấy nha hoàn dẫn mình đến lúc nãy nữa.
58 Mới vừa vào Lẫm Vương Phủ, bên trong phủ toàn là tiếngkhóc. Lăng Dạ Tầm bước nhanh đi vào Tiêu Doanh hiên, trêngiường hoa, Thượng Quan Linh không mang biểu tình gì trên mặt ôm thi thể bọcvải mành như pho tượng, bên cạnh là thùng gỗ, nhuộm đầy máu, trên đất cũng toànlà vết máu, đứt quãng, vài giọt vẩy lên giường.
59 Mùng tám tháng chạp, cả kinh thành ngập trong bầukhông khí náo nhiệt. Bách tính bình dân đã tiến vào chuẩn bị chào đón giaothừa, bắt đầu là uống cháo mùng tám tháng chạp*, sau đó là quét dọn nhà cửa,xin hương, cúng ông táo, phong ấn, viết câu đối xuân, làm đồ tết, cho đến đêmba mươi.
60 Khi mặt trời lặn, trong Lẫm vương phủ một mảnh yêntĩnh, người người mặc tố y vải thô, xung quanh đều là màu trắng, giống nhưtuyết rơi, nhìn kỹ mới biết là tang bố lễ (vải trang trí màu trắng trong đám tang).