1 Ánh mặt trời chiếu rọi vào căn phòng hường phấn, cô gái nhỏ nằm trên giường, đôi mắt khẽ động, đôi mắt màu tím chợt mở, làn sóng linh động.
Cô chớp chớp hai mắt, nhìn xung quanh căn phòng.
2 Hứa Triệu An lên bản danh sách xong xuôi, thì lái chiếc xe hơi đi thu thập vật tư. Đang đi trên đường, cô bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
3 Việc thức tỉnh dị năng là một việc, chuẩn bị xong xuôi cũng là một việc, cái cô cần bây giờ chính là một thứ vũ khí. Súng ống, súng máy tất cả đều cần đạn, mà đạn không phải vô hạn.
4 Ngồi thiền, cho tâm tĩnh lặng như nước, để tâm cảm nhận mọi thứ xung quanh. Cô từ từ phóng tinh thần lực ra, 50m. . . 100m. . . 200m. . . 250m. . . 300m.
5 Tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng đến gần, tinh thần lực của cô lại tăng thêm một khoảng. Thính giác, thị giác, xúc giác, vị giác, khứu giác đều gấp 4 lần người bình thường.
6 Qua đêm hôm đó, vẫn chưa có ai động thủ. Cánh cửa vẫn khóa chặt, Hứa Triệu An vẫn ngồi im, đôi mắt khép hờ. Mọi người đi qua đi lại, nhìn chằm chằm vào baloo của cô.
7 Hứa Triệu An đưa Tiêu Dực về nhà, cả hai cùng ngồi trong phòng của cô, ăn đồ ăn qua ngày.
“Chị An, chúng ta chỉ ở đây lánh nạn thôi ạ?”
“Đương nhiên là không.
8 Hứa Triệu An cùng Tiêu Dực chiếm cứ tầng 3, trong khi đó có một vài người tiến vào. Dựa vào tinh thần lực hiện giờ của cô, không cần phóng ra xa nữa mà vẫn có thể cảm nhận được.
9 Hoắc Lôi Thần không do dự mà đi vào lỗ đen. Anh chỉ nhìn thấy một con đường tăm tối. Ở dưới là bùn đất nhão nhoét, khi đi, tay anh cứ đụng phải những chiếc lá, có vẻ là bên trong rất nhiều cây.
10 Hứa Triệu An ăn xong, cất bếp và nước vào balo, lấy lều từ trong đó ra rồi dựng lên. Ước chừng tối nay sẽ ở lại đây, ngày mai sẽ không thể đi được. Cô nhét Tiêu Dực vào trong lều rồi ra ngoài gác đêm.
11 Từ sau vụ việc lần này, Hứa Triệu An nhận ra một vài việc. Đầu tiên, làm tảng băng rất khó. Không phải ai cũng có thể làm được nên cô quyết định bỏ qua hình tượng này.
12 Hai người cứ đi rong ruổi vừa đi vừa nghỉ, chẳng mấy chốc đã được nửa quãng đường.
Chỉ là, nửa quãng đường còn lại, bên cạnh không phải đồng ruộng thì là rừng, không phải sông thì là hồ, rất nguy hiểm.