Nương Tử, Xin Nhẹ Chút Chương 20 : Đường Thải Nhi Muốn Thành Thân Hay Không (3)
Chương trước: Chương 19 : Đường Thải Nhi Muốn Thành Thân Hay Không (2)
Đường Thải Nhi vẫn ở chơi với Dạ Ngu Ngốc đến đêm,nhìn hắn đã đi vào giấc ngủ, mới yên tâm mà rời đi. Vừa ra khỏi cửa đã bị bốn,năm nha hoàn vây lại. Mấy nha hoàn đồng loạt cúi đầu thi lễ, sau đó nâng ĐườngThải Nhi, phi thân vào phòng tắm.
"Thì ra là các ngươi cũng biết khinh công. . . .. .
" Hai chân Đường Thải Nhi vững vàng tiếp đất, không khỏi ngạc nhiên.Trong Giang phủ thật đúng là nhân tài ẩn dật, hai nha hoàn này đều không đơngiản. Chẳng qua là, mọi thứ như vậy, Lam Anh thật sự chịu vứt bỏ cùng nàng quyẩn sao, vậy đối với hắn mà nói không phải có chút tàn nhẫn chứ.
Hưởng thụ mùi thơm trong thùng tắm, nhìn cánh hoa lơlửng trên mặt nước, trong lòng nàng dâng lên phiền não khó hiểu, nâng lên cánhtay, nhiễu loạn mặt nước yên ả, lấy cánh hoa đưa đến chóp mũi,
"Đây là hoagì? Tại sao chưa từng thấy qua?
"
"Bẩm phu nhân, hoa này tên là hoa hồng, là loạihoa đặc biệt của Tây Vực, mùi hoa mê người, sắc hoa hồng diễm, thích hợp để tắmtrước đại hôn, có thể mang đến may mắn nữa.
" Nha hoàn vừa lau cơ thể ĐườngThải Nhi vừa trả lời.
"Hoa hồng, ừ, thật ra có nghe qua, ha ha, Lam đạica thật đúng là có thể chuẩn bị nhiều thứ hiếm có.
"
Mấy nha hoàn cười một tiếng,
"Chủ tử thật ra rấtthương người, những thứ này sớm đã được chuẩn bị trước mấy ngày.
"
Đường Thải Nhi cười cười, xem ra Lam Anh đối với mìnhrất chân thành. Nhưng mà, sự thật cũng như vậy chứ.
Sáng sớm hôm sau, Đường Thải Nhi đang ở trong trạng tháimơ mơ màng màng, mất hồn mất vía thì bị lão nương, năm nha hoàn cộng thêm vị hỉnương tối hôm qua cười đến đau thắt dạy dày lôi dậy.
Váy dài đỏ thẫm, áo choàng ba tầng gấm một tầng sa, eothắt bằng dải lụa, chân mang hài Cẩm Tú hoa, đầu đội phượng quan, cài ngọctrâm.
Bận rộn trong hai canh giờ, một tân nương đỏ thẫm rốtcuộc cũng sống sót thoát khỏi một kiếp.
"Thật đói mà. . . . . . . . . . . . Cho ta ănchút gì đi.
" Đường Thải Nhi bị dày vò gần chết, nhìn xà nhà kêu rên.
Hỉ nương cầm bút hồng,
"Nhắm mắt!
"
Đường Thải Nhi nghiến răng trừng mắt nhìn hỉ nương gầnsát trước mặt mình,
"Bà muốn làm gì!
"
"Kẻ lông mi tâm ấn!
"
Đường Thải Nhi khó chịu nhắm hai mắt lại, trong lòngtính toán, tối nay phải cho hỉ nương cười thêm mấy canh giờ mới được!
-------------
Ngày đại hôn, Giang phủ đặc biệt náo nhiệt. Mặc dùkhông phát thiệp mừng khắp nơi, nhưng người nghe tiếng mà đến chúc mừng cũng ùnùn kéo tới. Hôn lễ cử hành vào giờ Thân canh ba, lúc giữa trưa hào sĩ giang hồcũng đã đến, chiếm bốn, năm gian phòng khách. Bọn hạ nhân bận việc trong ngoàigần như chân không ngừng nghỉ.
Dạ Ngu Ngốc nằm ở trên giường, mắt thấy đã qua buổitrưa mà Đường Thải Nhi vẫn chưa đến cho hắn ăn cơm, trong lòng phiền muộn chuẩnbị lấy khăn để chơi đùa.
Nghetiếng náo nhiệt bên ngoài làm hắn tò mò, ôm bụng, đặt nhẹ hai chân xuống đất,
"A. . . . . . Đau quá. . . . . .
" Bởi vì động tác hơi mạnh, không cẩnthận khẽ động vào vết thương hại hắn bĩu môi than đau.
Đẩy cửa phòng ra, ánh nắng chang hòa chiếu vào haimắt. Hắn dụi dụi con mắt, nhấc chân muốn đi đến phòng của Đường Thải Nhi.
Di chuyển bước chân chậm chạp, đi quá nhanh sẽ khiếncho bụng có một loại đau đớn xé rách, chưa đi đến gần, đã nghe thấy giọng nóicủa Đường Thải Nhi, khóe miệng hắn khẽ cong, nở ra nụ cười thật tươi,
"Nương tử. . . . . .
"
Đi nhanh mấy bước, bước chân mất thăng bằng suýt nữangã nhào. Tay vịn vào lan can, nhìn bên trong phòng. Đường Thải Nhi một thânhồng y đang cùng mấy nha hoàn tranh luận cái gì đó,
"Nương tử. . . . ..
"
Dạ Ngu Ngốc có chút luống cuống, không rõ tại sao mìnhlại sợ, chỉ cảm thấy một thân hồng y như vậy thật chói mắt, so với ánh mặt trờicòn làm hai mắt hắn nhức hơn.
Đường Thải Nhi cả kinh, vội vàng xoay người, nhìn DạNgu Ngốc suy yếu nằm ở lan can trước cửa,
"Dạ Nhi!
"
"Phu nhân, ngậm hạt sen này vào miệng, sau đó phủthêm khăn voan đỏ chờ giờ lành tới.
" Hỉ nương hoàn toàn không có nhìn thấyngười đứng ở ngoài cửa, thản nhiên cầm hạt sen từ mâm đựng trái cây lên đưa đếntrước mặt Đường Thải Nhi.
"Nương tử, ngươi làm gì ở đây?
" Dạ Ngu Ngốcmang cặp mắt lo lắng, nhìn hạ nhân đầy phòng đang làm việc, khẽ mở miệng, nhưngcó chút run rẩy.
"To gan! Ngươi là ai, dám kêu phu nhân là nươngtử, sắc hán tử từ đâu tới!
" Hỉ nương nghe tiếng nương tử, mở trừng haimắt, bưng mâm đựng trái cây xoay người nhìn Dạ Ngu Ngốc, mắng to một hơi.
Đường Thải Nhi níu cánh tay hỉ nương lại,
"Khôngphải chuyện của ngươi, đừng quản.
"
"Cái này không thể được, người chuẩn bị gả chothành chủ rồi, tại sao có thể để nam tử kêu người là nương tử, việc này khônghợp lễ giáo!
"
Dạ Ngu Ngốc thở hổn hển, cặp mắt đo đỏ nhìn về phíaĐường Thải Nhi. Hắn hiểu rồi, nương tử của mình đã muốn gả cho người khác,nàng không muốn mình, không muốn Dạ Nhi . . . . . .
"Dạ Nhi. . . . . .
" Đường Thải Nhi nhìn sắcmặt Dạ Ngu Ngốc ngày càng khác thường, trong lòng hung hăng nhói đau, vừa muốntiến lên khuyên giải, đã thấy Dạ Ngu Ngốc xoay người chạy ra ngoài,
"DạNhi!
"
"Phu nhân, không được không được.
"
Đường Thải Nhi vừa muốn đuổi theo sau, đã bị năm, sáungười vội vàng níu lại,
"Phu nhân, người không thể rời đi.
"
"Buông ta ra! Buông ra!
"
"Phu nhân, giờ lành sắp tới. Người không thể xảyra sơ xuất, chúng nô tỳ không kham nổi a.
"
Đường Thải Nhi thoát khỏi cánh tay của đám nha hoàn,nhấc chân muốn đuổi theo. Một nha hoàn thấy thế, vội vàng chạy đến trước mặtnàng,
"Phu nhân, để nô tỳ đuổi theo, nhất định sẽ mang Bạch thiếu giavề.
"
Đường Thải Nhi kinh hãi, nhắm mắt hít sâu,
"Được,ngươi đi tìm, nhất định phải tìm hắn trở lại.
"
"Xin phu nhân yên tâm.
" Nha hoàn cúi ngườithi lễ, sau đó đuổi theo.
Đường Thải Nhi ngã ngồi ở trên ghế, nha hoàn xungquanh lại một lần nữa vây tới, giúp nàng sửa sang lại khăn hỉ.
"Dạ Nhi. . . . . .
"
-------------
"Chủ tử yên tâm, khách nhân đều đã an bài thỏađáng, sẽ không xảy ra nhầm lẫn.
" Trương tổng quản vừa đi vừa báo cáo lạivới Lam Anh về tình hình tân khách đầu kia.
Đang nói, lại thấy nha hoàn hầu hạ Đường Thải Nhihoang mang chạy đến, giống như đang tìm cái gì.
"Lục Nhi!
" Lam Anh mở miệng gọi.
Lục Nhi nghe vậy nghiêng đầu, vội vàng đi tới, thi lễnói:
"Lục Nhi ra mắt chủ tử.
"
"Ngươi không đi hầu hạ phu nhân, tới tiền đườnglàm cái gì?
" Trương tổng quản híp mắt trách mắng.
Lục Nhi lại hơi cúi người,
"Bạch Thiếu Gia mớivừa nhìn thấy phu nhân, không biết tại sao lại chạy đi mất, nô tỳ thay phu nhânđi ra ngoài tìm Bạch Thiếu Gia.
"
Lam Anh:
"Dạ Nhi mất tích?
"
Lục Nhi cung kính nói:
"Mới vừa nghe mấy tiểu nônói, Bạch Thiếu Gia chạy ra khỏi phủ rồi, Lục Nhi đang muốn xuất phủ đuổitheo.
"
Ánh mắt Lam Anh khẽ động, nắm chặt bàn tay trong tayáo, chậm chạp không lên tiếng.
"Chủ tử?
" Lục Nhi thấy hắn xuất thần, lêntiếng gọi.
Lam Anh biến sắc, mặt không chút thay đổi ra lệnh:
"Không cần đuổi theo, sau khi thành thân cùng phu nhân xong ta sẽ nói vớinàng.
"
Lục Nhi không dám hỏi nhiều, không thể làm gì kháchơn.
"Giờ lành đã đến, chủ tử, nên đi đến tiềnđường.
" Trương tổng quản nhìn sắc trời một chút, ở một bên nhắc nhở.
Lam Anh gật đầu một cái, cất bước đi về phía tiềnđường.
Mới vừa bước vào, tiếng chúc mừng từ khắp nơi truyềnđến, Lam Anh nở nụ cười, ôm quyền cám ơn lại, lúc đang hàn huyên thì hỉ nươnghô to “Tân nương tới ~”
Lam Anh lập tức tràn ra nụ cười, nhìn chân thành vàomỹ kiều nương, trong lòng vui mừng khôn siết.
Trong khoảnh khắc tiếng tán thưởng ở xung quanh ồ lên,tiếng chiêng trống, tiếng pháo cũng vang lên theo, một số hài đồng ngây ngô vừanhảy lên vừa hô “Tân nương tử, hồng lại hồng, ba lạy hồng đường gả tình lang!”
Cách lớp hồng sa, Đường Thải Nhi nhìn những đứa nhỏthích thú kia, không khỏi cất tiếng cười. Tao nhã nhìn lướt qua, trông thấy LụcNhi đuổi theo tới, trong nháy mắt, tầm mắt của Đường Thải Nhi dừng trên ngườinàng, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Lục Nhi có chút chột dạ mở to mắt, nàng còn nhỏ khôngbiết nên dùng biểu tình gì để đáp lại Đường Thải Nhi.
Đường Thải Nhi căng thẳng, cất bước muốn đi về phíanàng. Lam Anh vừa thấy nàng muốn rời xa mình, vội vàng níu cánh tay của nànglại, thấp giọng nói:
"Thải Nhi, phải bái đường.
"
Đường Thải Nhi bối rối nhìn hắn,
"Dạ Nhi mấttích, ta. . . . . .
"
"Trước bái đường đã, không nên lỡ giờ lành.
"Lam Anh nhịn tức giận xuống, cười thấp giọng thúc giục.
Hỉ nương đã sớm đứng ở phía trước, gào to hai lần“nhất bái thiên địa”, lại thấy tân lang và tân nương đều thờ ơ, tân khách xungquanh có chút không rõ lý do. Trong lúc nhất thời đại sảnh náo nhiệt rơi vàoyên lặng.
"Thành chủ, phu nhân.
"
Lam Anh nắm chặt cổ tay Đường Thải Nhi, quay đầu lạimặt nhìn hỉ nương, cười nói:
"Mỹ nhân của ta có chút khẩn trương.
"Ngay sau đó tân khách xung quanh cũng cười vui vẻ, đều nói là thiếu nữ xinh đẹpngượng ngùng.
"Nhất bái thiên địa! !
" Hỉ nương lần nữa hôto.
Lam Anh lôi cổ tay Đường Thải Nhi, chuyển sang cửachính, khom lưng lạy một lạy, lại thấy Đường Thải Nhi bên cạnh vẫn không độngđậy.
"Thải Nhi!
" Lam anh cau mày, nắm tay nàngkhông khỏi dùng sức.
Cặp mắt Đường Thải Nhi vô thần đứng ở nơi đó,
"DạNhi bị thương trên người, hắn. . . . . . Nếu hắn chạy, sẽ gặp nguy hiểm. . . .. .
" Nàng giống như tự độc thoại, đầu óc tất cả đều là Dạ Ngu Ngốc, từ đầuđến cuối không có lòng dạ để bái đường.
Cặpmắt Lam Anh từ từ lạnh như băng, ngồi thẳng lên nhìn Đường Thải Nhi,
"Talà phu quân của nàng, lúc này đứng ở bên cạnh nàng, mà nàng lại ở đại hôn củata lo lắng cho nam nhân khác? !
"
"Nhưng Dạ Nhi hắn không phải là. . . . . .
"
"Không phải là cái gì? ! Nàng chính là không bỏđược hắn sao? Chẳng lẽ sau khi ta với nàng thành thân, nàng còn muốn mang theohắn hả? ! Nàng muốn chăm sóc hắn cả đời sao? !
" Lam Anh gầm lên. Lúc nắmhai vai Đường Thải Nhi không còn dịu dàng mà siết thật chặt.
ĐườngThải Nhi giữ cánh tay Lam Anh, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
"Không cần lo cho hắn, có được hay không? Sốnghay chết toàn bộ đều là số mệnh, ta và nàng vốn sẽ phải vứt bỏ hết thảy, khôngphải sao? Nàng khiến ta bỏ xuống tất cả, vì sao nàng không chịu buông hắn ra?!
" Giọng nói của Lam Anh thoáng mềm một chút, đôi mắt tà mị lúc này trànđầy dễ vỡ và đau thương.
Tân khách xung quanh đã sớm loạn cả lên, nhìn cảnhtượng trước mắt cũng âm thầm suy đoán.
Đường Thải Nhi nhắm chặt hai mắt, trong lòng chợt hiểurõ rất nhiều, lấy tay Lam Anh đang nắm trên vai mình xuống,
"Lam đại ca. .. . . .
"
Hai mắt Lam Anh rét lạnh, trong nháy mắt hai tay lạnhnhư băng.
Đường Thải Nhi hơi cúi đầu, giơ tay lên, chậm rãi kéohồng sa trên đầu xuống. Lụa mỏng rơi xuống đất, mà tiếng lòng của Lam Anh cũngtheo đó rơi xuống.
"Thật xin lỗi, Lam đại ca, ta không thể. . . . ..
" Đường Thải Nhi ngẩng đầu nhìn Lam Anh, nhìn ánh mắt kia dần dần lạnh nhưbăng, trong lòng đau xót. Nhưng mà áy náy càng nhiều hơn,
"Ta không yêuhuynh, không thể gả cho huynh.
"
"Vậy nàng yêu ai? Bạch Si Dạ sao?
" Giọng nóiLam Anh lạnh như băng, không có chút độ ấm nào. Đôi mắt càng thêm vô tình nhưđem Đường Thải Nhi nhốt vào hầm băng vậy.
Đường Thải Nhi hít một hơi thật sâu,
"Ta chưa xácđịnh, nhưng ta biết, hắn có thể cho ta đáp án. Lam đại ca, Thải Nhi thật sự xinlỗi huynh, kiếp này Thải Nhi không thể trả nợ.
" Hai mắt nàng đỏ hoe, khôngđành lòng lại nhìn bi thương tận sâu trong đáy mắt của Lam Anh nữa. Lỗi là ởnàng, là nàng cho hắn hi vọng, hôm nay lại hủy hết toàn bộ.
"Đường Thải Nhi, nếu hôm nay nàng rời đi, tìnhcảm giữa ta và nàng từ nay về sau sẽ không còn sót lại chút gì.
" Lam Anhrun rẩy nói, đấu tranh lần cuối cùng.
Đường Thải Nhi bỗng nhiên xoay người, không hề nhìnhắn nữa, muốn khinh thân bay đi.
Mấy tên hộ vệ thấy thế rối rít tiến lên ngăn cản đườngđi của nàng,
"Phu nhân.
"
"Để cho nàng đi! !
" Lam Anh hét to, giọngnói phát ra nát vụn, thấy mấy tên hộ vệ vẫn do dự bất động như cũ. Hắn nhắmchặt hai mắt, vô lực nói,
"Để cho nàng đi. . . . . .
"
Đường Thải Nhi cắn môi dưới, nước mắt rớt xuống khôngngừng. Nhưng tình cảm không thể ép buộc, nàng biết mình không nên nói thêm gìnữa, khiến trong lòng Lam Anh lại có thêm nhiều vết thương, nhưng vẫn chậm chạpnói:
"Huynh! từ nay về sau đối với Thải Nhi như thế nào, Thải Nhi sẽ khôngcó một câu oán hận, nhưng mà Thải Nhi sẽ vẫn gọi huynh là đại ca, sẽ không cóbất kỳ thay đổi nào.
"
Dứt lời, khinh thân bay đi.
Ra khỏi Giang phủ, người đi trên đường nhìn một thânhỉ phục của Đường Thải Nhi đều là sửng sốt, đối với việc này cũng bình phẩmlung tung.
"Đường huynh!
"
Tịch Thanh hô to một tiếng, Đường Thải Nhi tìm theotiếng nhìn lại. Tịch Thanh cưỡi bạch mã, tay dắt thêm một hắc mã chạy như baytới,
"Lên ngựa! Đồ đạc ta đã thu xếp xong, Dạ Nhi chạy đi hướng núi KhươngBiệt rồi!
"
Đường Thải Nhi túm váy, phi thân lên ngựa,
"Ngươiđoán được ta sẽ đào hôn.
"
Tịch Thanh cười như điên,
"Với tính của ngươimuốn làm ra chuyện này, không khó hiểu, đi thôi!
" Chương 1: Thiếu niên? Hái hoa?
Đầu tháng sáu, khi những giọt mưa tí tách qua đi, cũngđã là giữa hè.
Giờ Dần vừa qua,sắc trời pha sáng. Nhật nguyệt bắt đầu luân chuyển, không khí đầy sương mù.Trong rừng cây Tử Dương ở ngoại thành, thường truyền đến âm thanh quỷ quái
"ríu rít ngâm nga
". Âm điệu không giống nhạc cũng không giống bàihát, nhưng làm ấy đứa nhỏ rất thích thú, chờ mong. Cái chính là, âm điệunày vang lên trong khu rừng không một bóng người, thật là có vẻ vô cùng quỷ dị.
Mà phát ra giaiđiệu quỷ dị này không phải ai khác, chính là thiếu niên tay đang gõ đầu gối,chân bắt chéo đang nằm trên cây lúc này.
Người này một thânbạch y, vạt áo buông xuống dưới phất phơ trong gió, như một loại quỷ mị.
Nếu như lúc này màcó người đi qua dừng chân đứng lại, nhất định sẽ bị dọa đến tè cả ra quần. Nghĩrằng mình nửa đêm gặp ma.
Thiếu niên ngừngngâm nga. Dưới ánh trăng, đôi mắt phản phất chút cô đơn và bất đắc dĩ. Đôi môikhẽ chạm vào nhau phát ra hai chữ rõ ràng.
"Nam nhân.
"
Vừa dứt lời, thiếuniên rủ hai mắt xuống, đem tia bất đắc dĩ kia thu hồi vào đáy mắt, khẽ thở dàinói:
"Ta khi nào mới có thể có một nam nhân đây..........
" Vừa nói, vừa nâng bàn tay như ngọc non mịn lên. Ngón tay nhẹ nhàngchạm vào mũi mình, mày không tự giác mà nhăn lại tựa như bức tranh thanh nhã.
Thiếu niên nhíutít hàng lông mày, bỗng nhiên sửng sốt. Đôi mắt lập tức hiện lên một tia giảohoạt,
"Không bằng hái hoa mang về nhà đi.
"
Hái một nam nhânxinh đẹp, dịu dàng. Sau đó gạo nấu thành cơm, khiến hắn phải ngoan ngoãn đemmình về nhà chăm sóc.
Chủ ý đã định,thiếu niên đảo qua hàng mi u buồn, nhẹ nhàng bám thân cây tự nhiên xoay người.Bạch y như tuyết phần phật bay lên, điểm nhẹ mũi chân tiếp đất vững vàng.
Để ý thấy góc áocó chút lộn xộn, vừa thuận tay vén một vài sợi tóc trước trán. Khóe miệng mangtheo tia cười yếu ớt đi về phía kinh thành.
Tuy là một kinhthành phồn hoa không gì có thể sánh bằng, nhưng ở đây lúc sáng sớm cũng rất imắng.
Phố xá vốn náonhiệt chen chúc, lúc này lại hiện ra rộng rãi, bao la. Ven đường ngẫu nhiên cóvài tửu lâu cửa chính đã rộng mở. Bên trong tiểu nhị đang vội vàng quét dọnchuẩn bị đón khách, vừa ngáp một cái vừa ngẩng đầu nhìn ra xa. Chỉ thấy mộtthiếu niên đang đi trên đường.
Lộc cộc lộc cộc.
Tiếng xe ngựa từxa truyền đến, thiếu niên bước lui về ven đường, nhìn thấy một cổ xe ngựa uynghiêm tráng lệ vừa đi qua trước mặt. Màn xe theo chuyển động của xe ngựa màkhẽ lay động, tạo ra khe hở đủ nhìn thấy người bên trong. Dung mạo, vừa vặn bịthiếu niên nhìn thấy.
"Huynh đệ cóbiết đó là công tử nhà ai không? Sớm như vậy đã vội vàng ra khỏicửa?
" Thiếu niên nhìn về phía tiểu nhị đang cầm chổi quét dọn, nhẹgiọng hỏi.
Tiểu nhị ngẩng đầunhìn về phía thiếu niên, thấy khuôn mặt dịu dàng, thanh tú của hắn không khỏingẩn người, trong phút chốc phục hồi tinh thần mới ngây ngốcđáp:
"Mặc dù không biết công tử kia là ai, nhưng lúc này lại xuất mônđường hoàng như vậy, tám phần chính là quan lại tiến cung thượng triều.
"
"Đatạ.
" Thiếu niên ngắn gọn cảm tạ, liền cúi đầu nhìn vết mờ nhạt củabánh xe in trên mặt đất mà đi theo.
Một hồi sau, thiếuniên theo vết bánh xe đi đến trước một tòa phủ đệ uy nghiêm. Hai tượng thạch sưuy vũ đang gầm thét được đặt ở hai bên cổng chính, bốn năm quan binh mặc kimquang y phục lấp lánh, cầm trong tay trường mâu đứng ở trước cửa, rất uy phong.
Thiếu niên trốn ởgóc khuất nghiêng đầu nhìn lại, biển trên cửa đề ba chữ rồng bay phượngmúa
"Tương Vương phủ.
"
Thật là uy hiếplòng người mà, nhìn vào mấy chữ kia lại có thể làm cho người ta cảm thấy áplực.
Ban đêm, bên trongmột khách điếm nào đó.
Thiếu niên cởi bỏbạch y thay bằng một thân y phục dạ hành, đem sách đã mua chỗ thương nhân lúcchiều bỏ vào trong bọc quần áo, sau đó buộc chặt bên người.
Trang bị đầy đủ,thiếu niên cầm miếng vải đen, khóe môi nhếch lên nụ cười giống hồly:
"Tiểu mỹ nhân, ta đến đây.
" Dứt lời, cầm miếng vải đenche mặt lại, thả người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Mỹ nhân trongmiệng thiếu niên không ai khác chính là vị quan gia công tử ban sáng, tuy mớinhìn lướt qua nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu giang hồ, gặp qua khôngbiết bao nhiêu loại người, kinh nghiệm nói cho hắn biết, người này tuyệt đối làcực phẩm. Tuy rằng bề ngoài giống như một Vương gia, song hắn cũng không quảnnhiều việc như vậy.
Dù sao hắn cũng làngười trong giang hồ, từ trước đến nay đối với triều đình không có quan hệ gì.
Trong lúc suynghĩ, thiếu niên đã phi thân lên nóc nhà, hơi cúi người nằm sấp xuống. Nhấc lênmột viên ngói, ngọn đèn mờ nhạt bao trùm khắp phòng. Thấy vậy, thiếu niên khôngkhỏi chửi thầm ở trong lòng, mình đã cố ý đến muộn như vậy, tại sao phu quântương lai còn chưa có đi ngủ chứ!
Thiếu niên ép sátvào, nhìn nội thất trong phòng, lại phát hiện trong phòng hình như còn có ngườikhác, nhưng người nọ ngồi ở xa nên nhìn không thấy toàn thân, chỉ có thể thấymột thân cẩm y.
"Tam ca củangươi? Ha ha, phỏng chừng hiện tại thân thủ đã có chỗ kỳ lạ, không ai có thểcứu.
"
Khóe miệng củathiếu niên giương lên, giọng nói của phu quân không ngờ lại vô cùng dễ nghe nhưvậy, chỉ tiếc là không nghe rõ hắn nói gì.
"Trong lyrượu kia, chẳng lẽ Đại ca đã hạ độc?
"
"Không sai,thứ độc không ai giải được, hơn nữa cho dù hắn không chết cũng sẽ biến thànhmột kẻ ngu si
"
"Tam ca thậtđáng thương
"
"Muốn tráchthì trách hắn cây to đón gió lớn*, sau này trên đời không còn vị Vương gia đángsợ này nữa
"
(*câyto đón gió lớn: Một người càng nổi tiếng, thì càng gặp nhiều
"rắcrối
")
Lỗ tai thiếu niênkhẽ động, vừa nghe được một chữ
"độc
" Kia, dựa vào thân phận của hắn,đối với chữ độc này thật là nhạy cảm. Không khỏi nghiêng tai đến gần hơn, muốnnghe rõ hơn một chút, cũng không đoán được khi xoay người lại làm vỡ vài viênngói.
"Làai?!
" Một tiếng gầm vang lên làm thiếu niên sợ hãi, theo lỗ hổng ởnóc nhà nhìn xuống phía dưới, phu quân tương lai đã muốn cầm kiếm nhảylên.
Thiếu niên kêu tokhông tốt, sao lại bị phát hiện? Trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách,thân như quỷ mị đứng ở trên nóc nhà bay đi.
Hắn ra sức chạy,cảm giác hộ vệ đuổi theo phía sau càng ngày càng nhiều, quay đầu nhìn lại mộtđám hộ vệ đều giơ cao cây đuốc tay cầm bội kiếm đuổi theo sau hắn.
"Đứnglại!
"
"Đứng lại
"
Ta khinh! Thiếuniên cười khinh bỉ, “Các ngươi nói ta đứng lại thì phải đứng lại sao, trừphi ta ngu ngốc!”
Khinh thân mộtcái, bay lên phía trên mái hiên mà chạy, thiếu niên thầm than may mà khinh côngcủa mình không kém, bằng không đã hái hoa bất thành mà còn bị bắt, có thể mấtnhiều hơn được.
Một thân ảnh màulam như quỷ mị xuất hiện ở trước mắt ngăn cản đường đi của mình, thiếu niênnghiêng đầu né tránh, mũi kiếm kia suýt nữa đã đánh trúng người nha. Thiếu niênsửng sốt, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình bị trúng mũi kiếm kia, máu tươivăng khắp nơi, cảnh tượng thật là ghê người.
Nuốt nuốt nướcmiếng, tỉnh táo lại mới phát hiện động thủ với mình không phải ai khác, chínhlà phu quân tương lai nha.
“Mỹ nhân có chuyệngì sao?”
Thiếu niên vừa mớimở miệng đối phương liền vung kiếm đâm tới, bối rối hết sức, hắn vội vàng rútđoản kiếm ra để ngăn cản công kích.
Đối phương rachiêu âm ngoan, hắn ứng phó không bằng. Chỉ là hái hoa thôi, không cần ngoanđộc như vậy không?! Huống chi hắn còn chưa hái hoa được, tức giận cái gì mà tứcgiận!
“Ngươi là vây cánhcủa Tam Hoàng tử?! Hừ! Dám đột nhập vào phủ Thái tử thật sự là to gan lớn mật,cho ngươi có đến mà không có về!” Nghe ngữ điệu âm ngoan của người mặc lamy, suy nghĩ của thiếu niên hoàn toàn thay đổi.
“Hiểu lầm rồi! Cáigì mà Tam Hoàng tử, Thái tử, cùng ta không quan hệ mà!” Đường Thải Nhi mộtbên ngăn cản công kích, một bên mở miệng kêu oan.
Người mặc lam ytrong khi đang nói chuyện thì trường kiếm đã hung hăng đâm một nhát, thiếu niênvội vàng lùi về phía sau, suýt bị đâm chảy máu, người không bị thương nhưng yphục thì gặp xui xẻo, cứ như vậy bị đối phương mở ra, cổ áo bị rớt đến bả vai,lộ ra xương quai xanh .
Người mặc lam yhơi sửng sốt, nhướng mày,
"Nữ nhân?
"
"Ngươi ngươingươi ngươi...
"
“Không ngờ lạiphái nữ nhân tới đây, rốt cuộc ngươi là người phương nào?!”
"Ngươi là đồvô lại, ta cho ngươi nếm mùi chọc ta thì hậu quả sẽ như thếnào!
" Thiếu niên...À không, phải nói là nữ tử vừa mới nói xong, liềnvung tay, độc dược vô hình bay thẳng đến mặt đối phương. Trong nháy mắt, nam tửkia liền mất đi khí lực ngã nhào xuống.
Nữ tử thương tiếclắc đầu, lặng lẽ thì thầm
"Khi dễ Đường Thải Nhi, đúng là muốnchết
" Làm mặt quỷ với người nào đó đang ngã thê thảm trên mặt đất,lần thứ hai chạy đi.
"Thái tử gia,người không sao chứ? Thái tử gia!
" Một đám hộ vệ vây quanh hắn, kiểmtra thương thế cho hắn.
Thái tử Lăng ThiênMịch phẫn hận hô to: “Mau đuổi theo cho ta!! Đừng để chạy thoát! Các ngươi làmột lũ ngu ngốc, đến đỡ ta dậy!”
Đường Thải Nhi mộtđường khinh công, bảy phương tám hướng trốn vào một gian miếu đổ nát, đóng cửachính lại, xuyên qua khe hở nhìn bên ngoài thấy rừng cây yên tĩnh không mộtbóng người, mới yên tâm thở ra một hơi.
Đúng lúc ấy thìmột tiếng sấm vang lên, khiến nàng đang ổn định lại một lần nữa tim đập dồn dậpsợ tới mức kích động đứng lên. Nghe bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi lốp bốp,Đường Thải Nhi mân mê cái miệng, nhìn cái miếu đổ nát tối đen như mực, cảm thấybi thương vô cùng.
"Xem ra đêmnay phải ngủ trong cái miếu đổ nát này rồi
" Thầm than một tiếng, từbên hông lấy ra tiểu hỏa, dựa vào ánh lửa nhìn thấy trong góc phòng có một đốngrơm lại an ủi nói
"Hoàn hảo không cần ngủ trên nền đất cứng ngắcrồi
"
Nàng nhặt toàn bộcành cây bên trong miếu gom thành một đống bắt đầu nhóm lửa, dựa người vào đốngrơm, duỗi thắt lưng mệt mỏi. Vừa rồi dùng khinh công nhiều quá khiến cho bâygiờ có chút kiệt sức.
Sờ sờ bả vai bị lộra của mình, sắc mặt Đường Thải Nhi trầm xuống, vũ nhục, vũ nhục lõa thể mà!
Ngồi trên chiếutrong lòng thầm chửi rủa. Toàn thân run rẩy vì trên người chỉ mặc mỗi bạch sam,mở bọc quần áo, từ bên trong lấy ra y phục của nam tử, lập tức đứng dậy bắt đầucởi bỏ y phục dạ hành.
Chuyện xưa kểrằng, nguyên nhân mà một cô nương ở một nhà nào đó muốn hái hoa trộm phu quânlà gì?
Nhớ mang máng,thời điểm cách đây hai năm về trước nàng đã chết đi sống lại. Khi đó nàng đangnằm trên giường lớn được chạm trỗ hoa văn, thì bị một lực mạnh mẽ xách lên, thôbạo ném ra ngoài cửa sổ. Tỉnh táo lại, nhìn thấy cha mẹ đang túm eo, trừng mắtvới nàng, tuyên bố muốn đuổi nàng ra khỏi nhà, không tìm về được một lang quânnhư ý để có người nối dõi sẽ không cho về nhà. Cha mẹ làm ra chuyện biến thái,nhẫn tâm như thế trên thế gian này chỉ có rất ít, hai người bọn họ một là
"Thần y
" Một là
"Độc thánh
" Thế nhưng một chút khí phách vĩnhân cũng không có.
Đường Thải Nhingược lại không ngại ra ngoài phiêu bạt giang hồ đâu, dù sao cũng đã sống trongVong Xuyên cốc mười sáu năm, cuộc sống chốn giang hồ bên ngoài sớm đã trở thànhchuyện mà nàng muốn làm. Nhưng vẫn đề ở chỗ, làm như thế nào đây.
Mà cũng phảinhường nàng tỉnh ngủ rồi cùng giải quyết vấn đề chứ, nguyệt hắc phong cao**.Nàng là một nữ tử nhu nhược gặp phải nguy hiểm thì biết làm sao đây.
(***Nguyệthắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天. ]. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổitối))
“Yên tâm cha tincon, người giang hồ nếu gặp phải con thì họ mới là người gặp nguy hiểm.”
Kết quả là, dướicon mắt tín nhiệm của cha, Đường Thải Nhi rưng rưng nước mắt, mang theo đènlồng bước chân vào giang hồ.
Thời gian quanhanh, hai năm nay nàng đã đi gần hết Dạ Chiêu quốc này, cũng đã lăn lộn khálâu trên giang hồ. Còn có danh xưng
"Độc y
", thật sự thích tai.
Danh xưng
"Độc y
" Này làm sao mà có?
Chính Đường ThảiNhi cũng không rõ.
Lúc ấy trong chốngiang hồ lưu truyền ba phiên bản như vầy:
Phiên bản chínhthức:
Gần hai năm trướctrong chốn giang hồ xuất hiện một nhân vật thần bí, người này am hiểu các loạikì độc, ám khí, võ công cũng sâu không lường được. Thường giết người vô hình,trong vòng bảy chiêu đã lấy được thủ cấp người khác.
Nếu nói, người nàycực kỳ độc ác thì không đúng, bởi vì hắn cũng là một cao thủ chữa bệnh, cảnhgiới y thuật gần như đạt đến khải tử hồi sinh, diệu thủ hồi xuân. Là tà hay làchính, không thể kết luận.
Vô số người treothưởng một vạn lượng vàng nếu tìm ra hắn: Có người còn mời hắn ám sát, có ngườinhờ hắn cứu giúp, có người muốn bái hắn làm sư phụ, lại có người chỉ vì muốnnhìn bộ dạng của hắn. Ồn ào cũng gần hai năm, nhưng người trong giang hồ cũngchỉ biết được hắn tên là Đường Cảnh, danh xưng
"Độc y.
"
Phiên bản mônphái (do một tiểu đệ tử của một tiểu môn phái nào đó nói):
Độc y Đường Cảnh?Ta biết, tiểu tử này thực là rất kiêu ngạo! Hỉ nộ vô thường, hành tẩu bất đinh,thị huyết ngoan độc, tham tài háo sắc! Hơn nữa….Hơn nữa hắn còn là Long DươngPhích****.
(****LongDương Phích: chính là Long Dương Quân, xưa truyền ông được Ngụy Vương rất mựcsủng ái, cứ mỗi lần nhìn thấy ông cười là Ngụy Vương thần hồn điên đảo, bởi vậycứ mỗi là nói đến Long Dương Phích thì người ta có ý ám chỉ đồng tính luyến ái,yêu trai gái gì cũng được)
Đại sư huynh củata lớn lên không tệ, năm ngoái bị trúng kì độc suýt nữa bỏ mạng, nhưng khôngngờ Đường Cảnh kia tự mình đến cửa, giúp Đại sư huynh của ta giải độc, ngày ấyhắn nhốt mình và Đại sư huynh của ta vào chung một phòng, không cho phép bất kỳkẻ nào bước vào. Sau khi giải độc liền phóng khoáng, tự nhiên để lại Đại sưhuynh đang đỏ mặt. Về sau bất luận chúng ta hỏi như thế nào, Đại sư huynh mộtchữ cũng không đề cập đến, vả lại sau đó luôn thơ thẩn ngắm trăng một mình.Muốn ta nói…Chính xác là Đường Cảnh kia đã làm ra chuyện gì! Này….Đừng có đi!Ta còn chưa nói xong mà! Cái kia…Đường Cảnh chính là một đại sắc lang á!
Phiên bản dângian (truyền ra từ bên trong sương phòng nào đó của một kỹviện nào đó):
Sao! Ngươi nóiĐường công tử sao? Ta chính là thật sự ngưỡng mộ nha ~ Đường công tử phong độthanh cao, dịu dàng như ngọc, võ công cao cường, miệng lưỡi trơn tru…Ai da,nhìn một cái liền khiến ta…Thực mắc cỡ chết đi được. Đường công tử là ngườitốt, hắn không giống những công tử háo sắc kia, nông cạn, dung tục. Hắn nho nhãlễ độ, nói nói cười cười, giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra khí phách nam nhi.Làm cho trái tim ta cam tâm tình nguyện chờ đợi.
Nếu có thể gả chomột nam tử giống như Đường công tử, nữ nhân nhà đó thật là may mắn ~.
Tóm lại, các phiênbản không giống nhau, thật thật giả giả, không thể tranh luận.
Lại nói về ĐườngCảnh, cũng chính là nhân vật chính của chúng ta: Đường Thải Nhi, lúc này đangcởi bỏ y phục dạ hành, thay bạch y trắng toát không nhiễm chút bụi bẩn nào.Đang buộc lại thắt lưng, thì bất thình lình một bàn tay vươn ra từ đống rơm,màu lam quỷ dị, nhanh như tia chớp nhẹ nhàng…Di chuyển….
Đường Thải Nhingẩn người, lập tức hét lên một tiếng thê thảm.
“A!!!” Đồngthời tiếng sấm chói tai vang lên.
“Cóma!” Đường Thải Nhi cực sốc lui về sau mấy bước, sắc mặt tái mét.
Nếu để cho ngườikhác biết
"Độc y
" Sợ ma, chắc sẽ cười đến rụng răng mất, a, nói ra sẽkhông ai tin đâu.
“Cứu…ta...”