1 Một khắc kia khi bị những viên đạn lạnh lẽo xuyên qua thân mình, mắt cô bị khoảng không gian tối đen bao phủ, tủi nhục, thù hận, đau đớn, cô biết chắc rằng mình sẽ chết mà không nhắm mắt, bởi trước khi cái thế gian này xóa bỏ tên cô thì hình ảnh dừng trước mắt cô là cặp nam nữ kia đang ôm nhau hạnh phúc.
2 Kể từ ngày Trà Hồng Yên ra đời thì nhà họ Trà mấy hôm nay lại lần nữa trở nên rối loạn. Trà Tuấn Trung và Thẩm Nhược Nhược luôn cảm thấy mình đã trải qua đủ sóng gió của sự đời, dù không chịu khổ cực bao nhiêu nhưng ít nhất cũng là “gừng càng già càng cay”, thế nhưng đôi vợ chồng trung niên lúc này thật sự bị choáng váng bởi đứa con gái trước mặt mình….
3 -“Yên Yên, em có chắc muốn đi học không? Cơ thể đã khỏe hẳn chưa vậy” Thiên Phúc lo lắng nói, sóng mắt phức tạp nhìn em gái đang ngồi yên lặng, tay chống cầm nhìn ra đường phố.
4 Nắng đầu trưa có chút gay gắt, đưa bàn tay trắng nõn che khuất đôi mắt đang bị một tia sáng chiếu thẳng vào, cặp lông mày lá liễu khẽ nhíu lại, cô cảm thấy dường như mọi chuyện có chút không đúng, là do cô trùng sinh nên bánh xe số phận đã lệch ra khỏi đường mòn vốn có của nó chăng.
5 Học viện Lưu Tư Lan mấy hôm nay đều xôn xao chuyện của Trà Hồng Yên, không những từng đám nữ sinh bình luận muốn khô cả nước miếng, diễn tả bộ dáng đánh người của cô có biết bao nhiêu chân thực mà còn có cả mấy đám nam sinh âm thầm lập fanpage “Hội những người yêu thích nữ vương Trà Hồng Yên” trên trang wed của trường.
6 Trà Hồng Yên đứng trước cửa bệnh viện, đôi mắt lạnh lùng, mặc kệ người qua đường đều nhìn chằm chằm-“ Em gái” Chiếc xe màu bạc cao cấp dừng lại trước mặt cô, cửa kính ô tô hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của anh hai, anh hai nhíu nhíu mày, nhìn sắc mặt em gái vô cùng tốt-“Ân chào anh” Cô không nhiều lời mở cửa ghế phụ bên cạnh anh rồi ngồi xuống-“Bốn tên ôn thần kia có làm khó em không? Lần sau có đi nhớ bảo anh đi cùng” Chiều nay đáng lẽ ra là anh phải đi cùng cô, làm xong một số sổ sách đứng dậy nhìn đồng hồ liền thấy đã trễ, vẫn ôm hi vọng em gái đáng yêu chờ anh, thế nào đến lớp liền thấy vắng tanh, lòng anh bị tổn thương nhan-“Em chỉnh cho bọn họ một trận, chắc rằng cái tên Nhĩ Kỳ kia sẽ không bảo em đến nữa đâu” Nhìn anh hai lông mày nhíu lại, cô cười cười nói, còn không quên làm nũng dụi dụi vào vai anh-“Được, mau về nhà cha mẹ đang chờ em ở nhà” Thiên Phúc nghĩ đến đôi vợ chồng nhà mình liền đau đầu, lại thấy cô làm nũng với mình tâm hồn như muốn mọc thêm cánh bay tít lên trời ô ô, đã lâu lắm rồi cô mới làm nũng với anh, kể từ cái ngày tên Triệu tiểu tử kia xuất hiện trong cuộc đời hai anh em cô, đứa em gái này đã định là quăng anh ra sau đầu, làm cái gì cũng Triệu Tử Phong, Triệu Tử Phong.
7 Trà Hồng Yên thấy xung quanh mình toàn là máu, ác mộng lại diễn ra…… Trong mơ, Trà Hồng Yên như quay ngược bánh xe thời gian trở lại cái ngày cha mẹ mình từng người ra đi, rồi anh hai điên loạn, ngay cả bạn thân cũng chết trong tay cô, trái tim cô như bị búa liềm gõ lên, nỗi đau âm ỉ kéo dài, như xé toạc trái tim cô ra, muốn gào thét, muốn khóc to, muốn cất tiếng gọi họ, nhưng bản thân vẫn đứng bất động, chỉ trơ mắt nhìn thảm cảnh như từng thước phim một được chiếu lên, sự bất động này của cô cũng giống như sự bất lực của cô khi đó.
8 -“3 người các cậu đi theo tôi làm gì” Cô cảm thấy muốn giết người, vừa ra khỏi nhà hàng cứ tưởng rằng sẽ thoát khỏi cái đám rắc rốc này, đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố này, vừa bước chân ra khỏi xe, liền thấy 3 cái gương mặt đáng ghét kia.
9 Thời gian trôi qua thật nhanh, trong ba tháng từ lúc cô tỉnh dậy đến giờ, mọi chuyện thay đổi đến chóng mặt, tất cả mọi người trong trường Lưu Tư Lan không dám trêu chọc cô nữa, liền yên phận một mặt, mặt kia vẫn bàn tán nói xấu cô, ghen ghét khi 5 nam nhân như hoa như ngọc vây quanh cô.
10 Những ngày tháng yên bình của cô cứ thế mà trôi qua, cô vẫn chưa nói cho anh trai biết việc mình gặp mặt anh dâu, muốn để anh ấy bất ngờ. Nhìn vẻ mặt thất thần của anh ấy, lâu lâu hai má liền đỏ ửng lên, đôi lúc hai mày liền nhíu chặt lại đầy vẻ khổ sở, nhiều lần nhìn cô muốn nói lại thôi.
11 Bóng đêm bao trùm lên vạn vật, trăng trên trời cũng bị mây che mất, không gian vô cùng tĩnh mịch, như sự yên bình của biển cả trước một cơn bão lớn. Đèn ngủ màu cam nhẹ le lói từ cửa sổ lớn, trên chiếc giường công chúa, mồ hôi của cô túa ra trên chiếc trán trơn mịn, sợi tóc dài hỗn độn xõa tung trên giường, hai mày cô nhíu lại run run, môi bị cắn bật cả máu, tay nắm chặt lấy cái chăn dày đang đắp trên người mình.
12 Nhìn người hầu trong gia đình mình sáng sớm bị Má Thẩm kêu ra đây, Trà Hồng Yên liền biết bà đang chuẩn bị trị em gái nhỏ bé dối trá của cô, nhìn Nhan Tú Nhan đứng run run một bên, hành lí chỉ có một cái nhỏ giỏ nhỏ, hai tay bóp chặt vào nhau.
13 Hôm nay cả Trà gia đèn đuốc sáng trưng, ở sân sau của biệt thư, hồ bơi hình chữ nhật rất lớn, góc cạnh ở bốn đỉnh, xung quanh đều tùy ý để hai ba chiếc ghế dựa, còn kèm theo một cây dù che bảy màu thật cao,bên trên khoảng lớn bể bơi được một tấm màng chắn bao bọc, để ánh nắng nóng rực làm cháy da chủ nhân, hai bên cạnh bể bơi những bóng đèn tròn được khéo léo gắn vào, ngăn cách giữa mép nước với nó là một tấm nhựa vô cùng khéo léo, làm nước hồ bơi trở nên trong xanh hơn, sắc nước óng ánh, vô cùng sạch sẽ, độ sâu cỡ chừng hai mét, ở dưới đáy bể khắc một chữ Trà thật lớn.
14 Trà Hồng Yên là một nữ nhân vô tâm vô tình, trái tim cô đã bị chai sạn bởi những năm tháng sống cùng khói đạn cùng máu, nên sau khi làm cho hai tên nam xuân khí chất ngời ngợi, là rồng trong đám người đau khổ muốn chết đi, cô vẫn thản nhiên nằm ngủ rất ngon giấc, tia nắng ban mai rọi vào căn phòng màu hồng của cô, đem nó hun lên đến nhiệt độ ấm áp,tiếng chim non ríu rít ngoài cửa sổ, bóng mây ôn nhu phủ khuất mặt trời, vành tai của cô nhúc nhích, nghe được tiếng bước chân đang rón rén trước cửa phòng mình, đôi mắt lạnh lùng mở ra, có trộm, mới sáng sớm thế này, đôi mắt tỉnh táo lần nữa nhắm lại, hương thơm hoa quả ngọt ngào truyền vào chóp mũi của cô, cửa phòng mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn lẻn vào, vẻ mặt vô cùng nghịch ngợm, trái tim cô run lên, những kỉ niệm tốt đẹp tràn về như nước vỡ đê-“ Bảo bối mĩ nhân à, mau đến để ta hôn một cái” Nhạc Ly Ly gương mặt trái xoan vô cùng trẻ con, làn da oánh bạch mềm mại, đôi mắt to tròn trong suốt, lại ẩn vẻ nghịch ngợm, bướng bỉnh, ngón tay thon dài bắt chước bộ dáng của mấy tên lưu manh, nâng cằm cô lên hôn má cô một cái-“ Cái con nhỏ này, học ai bộ dáng này vậy hả?” Trà Hồng Yên oán giận ghê tởm lau lau nước miếng dính trên má cô-“ Bảo bối à da của cưng thật mịn” Tiếng cười như chuông bạc vang lên.
15 Nhan Tú Anh phải nhập viện, cha mẹ Trà một chút cũng không quan tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhan Tú Anh được đưa vào xe cấp cứu, người hầu trong nhà cũng rất bình thản, chỉ hơi buồn vì không được xem kịch vui mỗi ngày, Thúy Nhi thường xuyên bức Nhan Tú Anh làm việc đến đầu tất mặt tối, nên họ cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa tán dóc.
16 Trà Hồng Yên là người tỉnh dậy đầu tiên, lí do đều do con heo nhỏ bên cạnh, đem hai cái chân trắng nõn gác cả lên ngực cô, làm cô khó thở, trợn mắt nhìn Nhạc Ly Ly không hề có ý tứ nằm tư thế như muốn ôm cả đất trời vào lòng như thế, đầu Trà Hồng Yên chảy xuống hắc tuyến.
17 Phòng bóng rổ vô cùng rộng lớn, hai bên lối vào là khóm hoa dại thật dài ôm dọc theo, dưới chân cảm nhận được sự lồi lõm của những viên sỏi kích cỡ khác nhau tạo thành cũng không giảm được bước chân của Trà Hồng Yên, đuôi mắt cô hơi nheo lại, nắng làm chói mắt cô, đẩy cửa ra vào, vừa đi được chục bước liền nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, tiếng vọng lại là âm thanh rên rỉ đau đớn cộng hưởng với tiếng đồ vật đập xuống sàn gỗ được sơn bóng loáng.
18 Hai ngày nay trường Lưu Tư Lan chìm trong không khí u tối, lạnh lẽo, tất cả các học sinh tâm trạng tựa như đang đi trên đất chôn đầy mìn, sợ rằng chỉ cần vô ý liền bị nổ banh xác.
19 Trà Hồng Yên đánh ngáp một cái, cả cơ thể hoàn mĩ dựa hẳn vào vách tường bên cạnh trường học, lâu lâu lại ngó đồng hồ, mày liễu nhíu lại, vô cùng không hài lòng vì sự chậm trễ của tên đại ca giang hồ nào đó, tuyệt tình quăng xó sự có mặt của 4 nam nhân đang đứng cách đó không xa, nhìn cô gái xinh đẹp trong lòng bọn họ đang nhắm mắt dưỡng thần, trái tim đều lạc mất mấy nhịp.
20 Dọc theo dãy hành lang được lót gạch men trắng trong suốt vô cùng sạch sẽ, người đi lại bận rộn không tả xiết, tại phòng
bệnh VIP, xuất hiện tình cảnh vô cùng bắt mắt, Trà Thiên Phúc trừng mắt, hai tay giang ra như gà mẹ bảo vệ gà con, quyết
tuyệt ngăn cản bước chân của mấy tên nam nhân đang có ý định đi vào trong, hai mắt anh đã đục ngầu vì mệt mỏi, cả đêm
không ngủ, hôm nay cũng không đến trường, điện thoại cũng vứt ở nhà, vừa lo cho em gái, lại bất đắc dĩ không gọi được
cho vợ của mình, sợ em ấy lo lắng nên tâm trạng cũng vô cùng tăm tối hơn, không phúc hậu đem mọi tội lỗi đổ lên đầu của
bốn tên nam nhân đang hai mắt đã mất kiên nhẫn, vừa nóng vội cũng vừa bất đắc dĩ, thật sự cả bốn người vô cùng muốn
đem Trà Thiên Phúc ném sang một bên, nhưng căn bản là không dám, bởi vì đây là anh trai của Trà Hồng Yên, bọn họ sao
lại không biết người yêu của bọn họ vô cùng “ cưng chiều” anh trai mình, đến mức đôi lúc họ cũng thật sự ghen tị vì điều
đó.