1 Cô nhi viện Từ Tâm
"Mẹ à , tại sao chúng ta phải đến đây ?" - Giọng nói trong trẻo vang lên , cậu nhóc đang nắm tay người phụ nữ cất tiếng hỏi.
"Vì để giúp đỡ những người ở đây.
2 Sáng hôm sau , Ngô Thiên Kỳ theo thói quen sẽ chạy đi tập thể dục. Đã lâu anh không về Bắc Kinh , khung cảnh cũng đã thay đổi rất nhiều. Hai năm du học ở London , anh đã tìm kiếm Thiên Ân rất nhiều nhưng đều vô vọng.
3 Mỗi ngày khi trở về nhà , Lạc Ân đi thẳng lên phòng , không nói câu nào với Ngô Thiên Kỳ , vì cô thật sự không muốn chạm mặt anh , cả buổi chiều đi theo anh học tập cũng đủ mệt rồi , mỗi lần gặp anh y rằng sẽ cự cãi.
4 Đúng như những gì Lạc Ân nói , buổi chiều cô đã đến phòng của Tô Thiểu Lương , cũng ngồi độc thoại như mọi khi , còn cậu thì nhàn nhã vẽ tranh.
“Cậu không muốn mau khỏi bệnh để về nhà sao ?”
Tô Thiểu Lương vẫn giữ im lặng không trả lời câu hỏi của cô , dù vậy Lạc Ân cũng không nản lòng , tiếp tục hỏi “Cậu không sợ ba mẹ cậu sẽ buồn sao ?”
“Họ sẽ không buồn.
5 Đúng như những gì Lạc Ân nói , buổi chiều cô đã đến phòng của Tô Thiểu Lương , cũng ngồi độc thoại như mọi khi , còn cậu thì nhàn nhã vẽ tranh.
“Cậu không muốn mau khỏi bệnh để về nhà sao ?”
Tô Thiểu Lương vẫn giữ im lặng không trả lời câu hỏi của cô , dù vậy Lạc Ân cũng không nản lòng , tiếp tục hỏi “Cậu không sợ ba mẹ cậu sẽ buồn sao ?”
“Họ sẽ không buồn.
6 Đúng như những gì Lạc Ân nói , buổi chiều cô đã đến phòng của Tô Thiểu Lương , cũng ngồi độc thoại như mọi khi , còn cậu thì nhàn nhã vẽ tranh.
“Cậu không muốn mau khỏi bệnh để về nhà sao ?”
Tô Thiểu Lương vẫn giữ im lặng không trả lời câu hỏi của cô , dù vậy Lạc Ân cũng không nản lòng , tiếp tục hỏi “Cậu không sợ ba mẹ cậu sẽ buồn sao ?”
“Họ sẽ không buồn.
7 Đúng như những gì Lạc Ân nói , buổi chiều cô đã đến phòng của Tô Thiểu Lương , cũng ngồi độc thoại như mọi khi , còn cậu thì nhàn nhã vẽ tranh.
“Cậu không muốn mau khỏi bệnh để về nhà sao ?”
Tô Thiểu Lương vẫn giữ im lặng không trả lời câu hỏi của cô , dù vậy Lạc Ân cũng không nản lòng , tiếp tục hỏi “Cậu không sợ ba mẹ cậu sẽ buồn sao ?”
“Họ sẽ không buồn.
8 Đúng như những gì Lạc Ân nói , buổi chiều cô đã đến phòng của Tô Thiểu Lương , cũng ngồi độc thoại như mọi khi , còn cậu thì nhàn nhã vẽ tranh.
“Cậu không muốn mau khỏi bệnh để về nhà sao ?”
Tô Thiểu Lương vẫn giữ im lặng không trả lời câu hỏi của cô , dù vậy Lạc Ân cũng không nản lòng , tiếp tục hỏi “Cậu không sợ ba mẹ cậu sẽ buồn sao ?”
“Họ sẽ không buồn.
9 Hôm nay bữa tối do Lạc Dương phụ trách , bàn ăn ba người ngồi đối diện nhau. Lạc Ân vẫn như thường lệ cắm cúi ăn , không thèm quan tâm đến người khác.
10 Lạc Ân ngồi ở nhà một mình rất nhàm chán , nằm trên sofa dài , vừa coi ti vi vừa ăn trái cây. Đột nhiên chuông cửa vang lên. Cô bật dậy chạy ra , bấm vào màn hình chuông cửa trong nhà , người đứng trước cửa là Lương Tuyết Nhi và Tôn Triết.
11 Ngô Thiên Kỳ và Lạc Dương bị đánh thức bởi hương thơm lan tỏa khắp nhà , cả hai người đàn ông đều nhanh chóng xuống giường chuẩn bị đồ rồi đi xuống bếp.
12 Bây giờ ở Bắc Kinh đang bước vào giai đoạn giao mùa , những cơn mưa đầu Thu cũng bắt đầu rơi , Lạc Ân chỉ cần một năm nữa là hoàn thành xong khóa thực tập.
13 Vì hôm nay các bác sĩ trong bệnh viện phải họp nên thực tập sinh được về sớm.
"Ngoài trời vẫn còn mưa để anh đưa em về. " - Lương Dương đưa áo khoác cho cô , cất tiếng nói.
14 Ngô Thiên Kỳ ngồi trong phòng đọc những bức thư do Lạc Ân gửi. Rất nhiều điều suốt 12 năm qua Lạc Ân đều nói với anh nhưng anh lại không hề biết. . . .
15 Lạc Ân cầm túi bánh mẫu đơn đi dọc hành lang , đến phòng của Tô Thiểu Lương , hôm nay là ngày cậu xuất viện nên cô muốn vào nói lời tạm biệt.
"Thiểu Lương !"
Tô Thiểu Lương đang thu dọn hành lí , thấy cô bước vào cậu ngước mặt lên vui vẻ nói "Chào chị.
16 Lạc Ân ngủ một lúc lâu mới tỉnh , ánh mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà , từ từ ngồi dậy , cổ cô đột nhiên truyền lên cơn nhức nhối. Lạc Ân nhớ lại chuyện lúc sáng.
17 Đến gần khuya , Lạc Ân đột nhiên phát sốt , Ngô Thiên Kỳ đã chườm đá cho cô nhưng cũng không bớt chút nào , dù anh có gọi bao nhiêu lần cô cũng không tỉnh lại.
18 Lạc Dương lái xe đưa Lạc Ân đến cửa hàng thú cưng mà cô nói , Lạc Ân đưa tay mở cửa chạy thẳng vào trong , ông chủ thấy cô liền niềm nở đón tiếp "Cô đến lấy thú cưng phải không ?"
Lạc Ân có chút khó xử "Thật ngại quá , hôm qua tôi quên mất !"
"Không sao , không sao , có một cậu bác sĩ đến đây và nhờ tôi chăm sóc rồi !"
"Sao ?!" - Lạc Ân ngạc nhiên trước câu nói của ông.
19 Ngô Thiên Kỳ ngồi soạn giấy tờ đến gần khuya , còn vài tháng nữa Lạc Ân sẽ tốt nghiệp , vì vậy anh muốn mau chóng hoàn thành xong đống tài liệu này. Nghỉ tay một chút , anh đứng dậy , đi xuống bếp lấy nước , khi đi ngang qua phòng Lạc Ân , anh nghe khá rõ tiếng thở dốc , liền mở cửa bước vào.
20 Lạc Dương và Dương Minh Dung cùng đi kiểm tra các phòng bệnh , trầm mặc một lúc , Lạc Dương mới cất tiếng "Tối nay em có bận không ?"
Dương Minh Dung nghĩ kĩ rồi trả lời "Không , có chuyện gì sao ?"
"Tối nay anh phải dự bữa tiệc thành lập công ty của Ngô gia , phải cùng đi với một người khác phái , em có thể đi cùng anh không ?
Dương Minh Dung ngạc nhiên , khóe miệng cô giương lên , có chút lúng túng "Đi cùng anh đến bữa tiệc ?"
Lạc Dương gật đầu "Phải !" Thấy cô trầm mặc , Lạc Dương lại lên tiếng "Em bận sao ?"
Cô giật mình vội lắc đầu "Không phải , em rãnh.