101 Thuận Bình không dám làm trái mệnh lệnh của hắn, thậm chí còn không dám hỏi tại sao lại thế, cúi đầu đi ra khỏi cửa quỳ dưới hành lang, cứ như vậy suốt một canh giờ, mới dè dặt quay trở lại phòng, nhưng chỉ cúi mặt xuống không dám ngước nhìn Phong Quân Dương.
102 Thuận Bình cười hì hì giấu miếng ngọc vào trong người, cười đáp: “Thế tử gia không biết đâu, tiểu nhân vừa nói Thế tử gia mất máu quá nhiên nên hôn mê mãi không tỉnh, ánh mắt Tạ cô nương liền thất thần đi hẳn, lại nghe nói Thế tử gia không chịu uống thuốc, bèn bảo tiểu nhân bóp mũi Thế tử đổ thuốc vào miệng, còn dặn tiểu nhân không cần phải sợ, sau này nếu Thế tử có hỏi đến, thì cứ sống chết không thừa nhận là được.
103 Có là do tạm thời chưa thể thích ứng được với bóng tối trong phòng, nên người đó cứ đứng ở trước cửa, rồi mới khẽ khàng đi hẳn vào trong phòng. Chỉ một lát vậy thôi, mà Thần Niên đã nhận ra người đó là ai, vội vàng bám theo sau, nhỏ giọng gọi: “Lục Kiêu!”.
104 Lúc tu vi của Trang Thiếu Khâm đạt đến mức nhìn thấu được đạo trời, thì cũng là lúc đạo môn lâm vào tình cảnh bấp bênh. Mấy năm qua tư tưởng đạo gia nổi lên khắp nơi, xung đột giữa yêu quái và đạo sĩ càng lúc càng khốc liệt, gần như đã trở thành cuộc tranh đấu giữa chính đạo và gian tà.
105 Lúc tu vi của Trang Thiếu Khâm đạt đến mức nhìn thấu được đạo trời, thì cũng là lúc đạo môn lâm vào tình cảnh bấp bênh. Mấy năm qua tư tưởng đạo gia nổi lên khắp nơi, xung đột giữa yêu quái và đạo sĩ càng lúc càng khốc liệt, gần như đã trở thành cuộc tranh đấu giữa chính đạo và gian tà.