1 Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Nhan Tử Kì bổng nhiên cảm thấy ánh sáng chói lóa trước mặt, thân thể liền trở nên vô cùng nhẹ nhàng, không còn sức lực nhúc nhích, muốn mở to mắt xem đã phát sinh chuyện gì, nhưng lại có một trận rung chuyển bất ngờ ập tới, Nhan Tử Kì lập tức rơi vào giấc mộng ngọt ngào, ý thức cuối cùng trước khi mất đi tri giác là: động đất sao?Không biết trãi qua bao lâu, Nhan Tử Kì cảm thấy chính mình nên tỉnh dậy, nhưng cả người lại vô lực, ngay cả muốn mở mắt cũng không đươc, xung quanh cơ thể lạnh như băng, dưới thân lại cứng rắn không có xúc cảm, chắc là sàn nhà, giường lớn mềm mại của hắn đâu? Sao lại ngủ trên sàn nhà? Chẳng lẽ động đất làm hắn rớt xuống sàn? Nhưng dưới giường hắn có trải thảm a, chẳng lẽ động đất ngã xuống sàn rồi còn lăn tới bên tường sao? Nhưng nếu chấn động mạnh như vậy, chính mính cũng nên tỉnh dậy, sao có khả năng ngủ như chết vậy, mình cũng đâu phải heo.
2 Giường nệm mềm mại, chăn lông ấm áp, thoải mái tới mức làm người ta muốn nhún nhảy, nếu chiếc giường này được đặt trong phòng ngủ của Nhan Tử Kì, hắn nhất định sẽ làm vậy, nhưng hiện tại hắn đang ở trong thế giới khác, hơn nữa còn trong một gian phòng ngủ của một tên sư tử hổ báo, Nhan Tử Kì nằm trên giường, nhưng giống như bị kim châm, liên tục lăn qua lăn lại, cả người cảm thấy không thoải mái chút nào.
3 Nhan Tử Kì không hề chuẩn bị tâm lý trước, nhất thời bị hành vi đùa giỡn lưu manh của dã thú hù dọa làm khóe mắt cũng đỏ lên, bất quá sau khi tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng nghĩ tới mấu chốt vấn đề, hiện tại dã thú này ngại hắn quá gầy yếu nên vẫn chưa thượng hắn, nếu như mình cứ bảo trì dáng người như vậy, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa, dã thú đại ca này sẽ không còn hứng thú với hắn nữa? Nghĩ như vậy, Nhan Tử liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, đúng vậy, cứ làm như thế, càng gầy càng tốt, thậm chí gầy tới mức dã thú đại ca nhìn thấy hắn đã muốn nôn, vậy có lẽ tốt hơn!Khúc mắc trong lòng vừa được mở ra, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn, Lan Nô Triết đang giới thiệu với hắn đồ vật này nọ, Nhan Tử Kì cũng thích thú bắt đầu nhìn ngắm xung quanh.
4 Ngày đó Lan Nô Triết mang theo Nhan Tử Kì bay lượn về phía chân trời, cuối cùng hắn cũng lấy lại bình tĩnh, không còn cáu kỉnh hay sợ hãi, đối với những chuyện hay hoàn cảnh kỳ lạ xung quanh mình cũng không còn như một con mèo luôn xù lông lên nữa.
5 Nhan Tử Kì vốn nghĩ rằng chính mình đã bắt đầu tiếp nhận hết mọi việc ở thế giới mới, nhưng từ khi trở về từ buổi tiệc sum họp, Nhan Tử Kì lại có cảm giác uể oải, dĩ nhiên có thể nhìn thấy đồng loại sẽ rất vui mừng, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh khốn khổ của họ tâm tình của hắn vô cùng nặng nề, bị bắt rời khỏi quê hương đã là một chuyện rất khổ sở, tới nơi này còn phải chịu khuất phục, tùy ý người khác đùa bỡn thân thể mình cho đến chết.
6 Ý nghĩ đầu tiên của Nhan Tử Kì khi khôi phục lại ý thức là: mình còn có thể tỉnh lại sao!Vốn tưởng lúc đó Lan Nô Tu Đốn dùng sức mạnh như vậy, xem như đi đứt cái mạng nhỏ của hắn, không ngờ vẫn còn sống, nhưng mà sau khi tỉnh lại, thân thể vô cùng đau đớn làm Nhan Tử Kì cảm thấy mình sống không bằng chết, toàn thân giống như bị vỡ nát, tùy tiện động một chút cũng làm hắn đau chết đi sống lại.
7 Sau khi Lan Nô Triết ôm Nhan Tử Kì trở về phòng, lập tức gọi bác sĩ tới xem bệnh cho hắn, tên bác sĩ kia cầm một cái gì đó giống máy chụp hình chiếu lên người Nhan Tử Kì, sau đó nói với Lan Nô Triết trên người sủng vật này nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, xương cũng gãy nhiều chỗ, không thể điều trị tại nhà.
8 Nhan Tử Kì ở bệnh viện suốt một tuần, có Hạ Tạp Áo và Âu Văn làm bạn làm hắn tạm thời quên đi buồn rầu về thân phận, tâm trạng cũng vui vẻ hơn. Sau một tuần Nhan Tử Kì mang theo tâm trạng vui vẻ xuất viện, tới đón hắn là một tôi tớ ở trang viên lái một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ tới, hai người ngồi có chút chật vật, hoàn hảo Nhan Tử Kì đủ gầy.
9 Nói thế nào nhỉ, gương mặt của lão cha hoàn toàn trái ngược với tính tình của ông, vừa rồi nghe Kì Na nói lão cha rất khó tính, Nhan Tử Kì cũng thuận theo mà liên tưởng lão cha thành một dã thú khôi ngô cao lớn, mỗi bước chân sẽ làm mặt đất rung chuyển, mũi cao thẳng, mắt sáng như tia chớp, nhưng khi lão cha mở cửa tất cả tưởng tượng của Nhan Tử Kì lập tức tiêu tan.
10 “Vũ điệu lúc nãy, nhảy lại một lần. ” Thú nhân cao lớn một tay nâng cằm Nhan Tử Kì, giọng điệu mang theo hơi hướm ra lệnh, tuyệt đối không cho phép làm trái.
11 Nhan Tử Kì xoa xoa bụng đối mặt với thú nhân đại thúc, ngươi còn muốn ta khiêu vũ sao, chẳng lẽ không muốn một chưởng chụp chết nữa mà đổi thành tra tấn đến chết? Dù sao đường nào cũng là chết, không bằng cứ cho ta thoải mái một chút, một chưởng chụp chết ta đi.
12 Nhan Tử Kì sợ có thú nhân tới điều tra liền thương lượng một chút với lão cha, quyết định đem tiểu béo vào căn phòng nhỏ phía sau, phòng nhỏ cũ nát, chỉ dùng để chứa vài thứ công cụ, Nhan Tử Kì tìm về một ít nhánh cây mây khô, xếp trên mặt đất thành một tầng dầy làm giường sau đó mới đặt tiểu béo lên, ngẫm nghĩ một chút vẫn còn thấy lo lắng, lại đi tìm thêm một ít cỏ khô phủ thưa thớt lên người tiểu béo mãi đến khi không còn sơ hở nào mới thôi.
13 Lời dặn dò của lão cha còn văng vẳng bên tai, tuy rằng hắn biết rõ rừng rậm rất nguy hiểm, nhưng trong lúc này chỉ có nó có thể che dấu hành tung của mình, Nhan Tử Kì thầm nghĩ mình cứ tìm một chỗ kín đáo xung quanh đây ẩn thân là tốt rồi, chờ thoát khỏi truy đuổi của hai tên thú nhân kia mình còn phải nhanh chóng quay về nếu không lão cha sẽ rất lo lắng.
14 Giống như trải qua một giấc ngủ ngàn năm, trong nháy mắt tỉnh lại Nhan Tử Kì có cảm giác toàn thân mình giống như bị hóa đá, không thể nhúc nhích được, lúc này cảm giác duy nhất truyền tới từ các dây thần kinh là cơn đau đớn từ sau ót.
15 Cửa gỗ dễ dàng bị đẩy ra, một mùi tanh tưởi lập tức xông vào mũi, Nhan Tử Kì không hề chuẩn bị chút tâm lí nào thiếu chút nữa hít thở không thông, dùng sức mở rộng cửa sau đó lập tức lui về phía sau vài bước, mở lớn miệng cố gắng hít đầy luồng không khí trong lành.
16 Trước kia Nhan Tử Kì chưa bao giờ cưỡi ngựa, đối với những kỹ xảo này hoàn toàn mù tịt, lúc này cả thân mình cứng ngắc áp sát vào lưng dã thú đại thúc, một chút cũng không dám động, tốc độ của dã thú đại thúc quả thực quá nhanh, so với ô tô còn nhanh hơn.
17 Nhan Tử Kì theo lão cha trở về nhà gỗ, vừa bước vào cửa đã vội vàng hỏi lão cha: “Lão cha, tiểu béo kia sao rồi?” Vốn hắn xuất môn vì muốn cứu người, kết quả chính mình lại đi suốt 3 ngày, không biết tiểu béo kia có gặp nguy hiểm gì không, ngày đó cứu cậu ta, trên người cũng bị thương khá nặng.
18 Buổi tối này Nhan Tử Kì thật sự ngủ không ngon, căn bản là không thể ngủ được, hắn không quen bị người khác ôm ngủ như vậy, lần trước bởi vì quá mệt mỏi mới ngủ thiếp đi, nhưng hiện tại, hắn lại rất tỉnh táo, có thể cảm nhận hơi thở trầm ổn của Lan Nô Tu Đốn, có thể cảm giác nhiệt độ cơ thể của y, Lan Nô Tu Đốn ngủ rất thoải mái, côn thịt nóng như lửa lại đặt trên đùi của Nhan Tử Kì, mặc dù cách mấy tầng vải dệt vẫn cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt.
19 Nhan Tử Kì vò vò mái tóc nhanh chóng đuổi theo lão cha, đúng lúc ông sắp bước vào nhà thì chặn ngay trước mặt, giang hai cánh tay che lấy cửa không cho ông vào: “Lão cha, ngươi không thể nói một nửa rồi thôi nha.
20 Nhắc lại chuyện Niên Vân năm xưa, lão cha rõ ràng đang tự trách, ông cảm thấy ngày đó không nên liều lĩnh nhắc tới Niên Vân trước mặt chủ tử, Niên Vân không xứng với chủ tử, phản bội chủ tử, người này đúng là tội ác tày trời nên biến mất hoàn toàn trên đời này, căn bản không xứng để nói tới.