1 Mở mắt ra,Tử Du cảm thấy một trận choáng váng mặt mày đến mờ con mắt, nàng khẽ vỗ vỗ lên đầu mình vài cái khó khăn ngồi dậy, dựa vào thành giường, đảo mắt nhìn chung quanh sau một khắc nàng kinh hãi rớt xuống giường,đây là đâu? Vì sao kiểu trang trí lại như thời cổ đại như vậy? Nàng gắng gượng đứng dậy, loạng choạng đi hai bước tới bàn trang điểm, nhìn vào gương đồng vàng nhánh, nàng mơ hồ nhận ra một khuôn mặt mỹ lệ hiện ra, hoảng sợ hất tấm gương rơi xuống đất vỡ "xoang xoảng" một tiếng kinh động,đây là ai, đây không phải là nàng, rốt cuộc nàng đang ở nơi nào!!!
" ai da, tiểu thư à, sao lại bất cẩn như vậy? ngài ngồi xuống để nô tì dọn dẹp kẻo trúng người bây giờ" Đông Mai tiến vào, vội vội vàng kéo Lâm Y Nguyệt ngồi xuống giường, sau đó nhanh chóng dọn dẹp cái gương bể nát kia, miệng lầm bầm mấy câu oán trách nàng không cẩn thận.
2 Trong phòng của Lâm Y Nguyệt, hai vị phụ mẫu mắt chứa lệ quang nhìn nữ nhi đau lòng,phụ nhân kia nắm tay nàng khóc:"Y Nguyệt, con không nhớ cả mẫu thân sao?" Bà đã 50 khó khăn lắm mới được thêm đứa con gái nhỏ này,tính tình hiền lương thục đức, người người yêu mến,cớ gì ông trời lại tàn nhẫn với nữ nhi bà như vậy chứ?
Lâm Y Nguyệt khẽ đưa mắt nhìn bà, có chút nhút nhát cúi đầu,lắc đầu, nàng thật tình muốn nói với bà nàng không phải là con gái của bà nhưng mà.
3 Trong phòng của Lâm Y Nguyệt, hai vị phụ mẫu mắt chứa lệ quang nhìn nữ nhi đau lòng,phụ nhân kia nắm tay nàng khóc:"Y Nguyệt, con không nhớ cả mẫu thân sao?" Bà đã 50 khó khăn lắm mới được thêm đứa con gái nhỏ này,tính tình hiền lương thục đức, người người yêu mến,cớ gì ông trời lại tàn nhẫn với nữ nhi bà như vậy chứ?
Lâm Y Nguyệt khẽ đưa mắt nhìn bà, có chút nhút nhát cúi đầu,lắc đầu, nàng thật tình muốn nói với bà nàng không phải là con gái của bà nhưng mà.
4 Sáng sớm hôm nay Lâm Tư Thanh dẫn Lâm Y Nguyệt đến cửa hàng, nói là muốn nàng đi đến có thể sẽ nhớ lại gì đó, nàng cũng không thể từ chối, chỉ đành đi theo nàng ta, mặc dù có nhìn đến mòn con mắt thì nàng cũng chả nhớ gì nhưng là nếu từ chối có thể sẽ bị nghi ngờ!
Đứng trước cửa hàng rộng rãi Lâm Y Nguyệt mới nhận ra rằng thì ra nhà nàng cũng coi là khá giả trong vùng, trong cửa hàng bày bán nhiều loại vải và y phục sặc sỡ đẹp mắt, một số thì được xếp một số thì được móc lên trên tường, người ra vào cũng rất nhiều, nàng có chút nghiền ngẫm, nếu có thể làm ra mấy tượng người mặt vào thì có lẽ quảng bá có hiệu quả hơn không? Nàng quay qua Lâm Tư Thanh đang xem bản giấy tờ gì đó:" tỷ tỷ, nếu có thể làm cửa hàng bán nhiều y phục hơn, tỷ tỷ có muốn thử không?"
Lâm Tư Thanh ngạc nhiên nhìn Lâm Y Nguyệt, muội muội của nàng khi nào thì lại muốn xen vào việc buôn bán, nàng không nghĩ muội muội sẽ đề ra sáng kiến gì đo nhưng vẫn mở miệng:" Muội muội có ý gì?"
Lâm Y Nguyệt cười mỉm thần bí đặt ngón tay lên miệng ra dáng:" Muội sẽ làm thử đã, nếu được thì lúc đó tỷ tỷ có thể làm theo, bằng không bây giờ làm muội sợ sẽ không hiệu quả, đến lúc đó muội sẽ bị cha mẹ mắng" Nàng muốn thử nghiệm trước đã, ở đây không có silicon cũng không có sứ trắng nhiều, nên đành thuê người đẽo bằng gỗ vậy, nếu hiệu quả thì Lâm gia có thể càng phát triển nhưng lỡ đột ngột áp dụng liền mà không hiệu quả thì khẳng định lỗ vốn, nàng không muốn mạo hiểm.
5 Sáng sớm hôm nay Lâm Tư Thanh dẫn Lâm Y Nguyệt đến cửa hàng, nói là muốn nàng đi đến có thể sẽ nhớ lại gì đó, nàng cũng không thể từ chối, chỉ đành đi theo nàng ta, mặc dù có nhìn đến mòn con mắt thì nàng cũng chả nhớ gì nhưng là nếu từ chối có thể sẽ bị nghi ngờ!
Đứng trước cửa hàng rộng rãi Lâm Y Nguyệt mới nhận ra rằng thì ra nhà nàng cũng coi là khá giả trong vùng, trong cửa hàng bày bán nhiều loại vải và y phục sặc sỡ đẹp mắt, một số thì được xếp một số thì được móc lên trên tường, người ra vào cũng rất nhiều, nàng có chút nghiền ngẫm, nếu có thể làm ra mấy tượng người mặt vào thì có lẽ quảng bá có hiệu quả hơn không? Nàng quay qua Lâm Tư Thanh đang xem bản giấy tờ gì đó:" tỷ tỷ, nếu có thể làm cửa hàng bán nhiều y phục hơn, tỷ tỷ có muốn thử không?"
Lâm Tư Thanh ngạc nhiên nhìn Lâm Y Nguyệt, muội muội của nàng khi nào thì lại muốn xen vào việc buôn bán, nàng không nghĩ muội muội sẽ đề ra sáng kiến gì đo nhưng vẫn mở miệng:" Muội muội có ý gì?"
Lâm Y Nguyệt cười mỉm thần bí đặt ngón tay lên miệng ra dáng:" Muội sẽ làm thử đã, nếu được thì lúc đó tỷ tỷ có thể làm theo, bằng không bây giờ làm muội sợ sẽ không hiệu quả, đến lúc đó muội sẽ bị cha mẹ mắng" Nàng muốn thử nghiệm trước đã, ở đây không có silicon cũng không có sứ trắng nhiều, nên đành thuê người đẽo bằng gỗ vậy, nếu hiệu quả thì Lâm gia có thể càng phát triển nhưng lỡ đột ngột áp dụng liền mà không hiệu quả thì khẳng định lỗ vốn, nàng không muốn mạo hiểm.
6 Lệnh tuyển mười ngày nữa bắt đầu tiến cung, để các tú nữ chuẩn bị sẵn sàng và cùng người thân thân thiết, sau này có lẽ bọn họ sẽ không có cơ hội quay trở về gặp người nhà được nữa,Lâm Y Nguyệt và Đông Mai đúng hẹn năm ngày quay lại nơi đẽo gỗ, hạ nhân kia thấy nàng thì cười hớn hở:" a, cô nương đến rồi, chúng tôi đã làm xong rồi, cô nương có thể nhận hàng"
Lâm Y Nguyệt có chút cười miễn cưỡng, gật đầu lễ phép nói:" cám ơn,phiền các ngươi mang đến Lâm gia" Có thể nói vì chuyện tiến cung mà tâm trạng của nàng mấy ngày nay đều không thoải mái.
7 Lệnh tuyển mười ngày nữa bắt đầu tiến cung, để các tú nữ chuẩn bị sẵn sàng và cùng người thân thân thiết, sau này có lẽ bọn họ sẽ không có cơ hội quay trở về gặp người nhà được nữa,Lâm Y Nguyệt và Đông Mai đúng hẹn năm ngày quay lại nơi đẽo gỗ, hạ nhân kia thấy nàng thì cười hớn hở:" a, cô nương đến rồi, chúng tôi đã làm xong rồi, cô nương có thể nhận hàng"
Lâm Y Nguyệt có chút cười miễn cưỡng, gật đầu lễ phép nói:" cám ơn,phiền các ngươi mang đến Lâm gia" Có thể nói vì chuyện tiến cung mà tâm trạng của nàng mấy ngày nay đều không thoải mái.
8 Đoàn xe ngựa của các tài nữ lần lượt đi vào cánh cửa to lớn kia,bọn nàng vén rèm lên nhìn ra ngoài sân rộng lớn, nhìn khung cảnh hùng vĩ tráng lệ nơi này,trên mặt đều là thần thái vui mừng, nếu họ may mắn được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng thì không phải sẽ bay lên làm phượng hoàng sao? Cơ hội như vậy ai có thể bỏ qua cho được đây, sau này nếu giữ được lòng của hoàng thượng bọn họ có thể sẽ là mẫu nghi thiên hạ, ngàn người ngước nhìn cung kính,uy quyền biết bao!
Lâm Y Nguyệt ngồi yên trong xe ngựa, khẽ hạ mắt cười nhẹ, trước sau cũng nhìn thấy còn cần gì vội vã? Cả cuộc đời có thể sẽ phải gắn nơi hoàng cung này thì có gì mới mẻ nửa đâu? Nàng không giống bọn họ, nàng còn có nơi cần phải về, còn có cha mẹ đang chờ đợi nàng, còn có cả người nàng thầm thương bao lâu này, nếu có thể trở về nàng nhất định sẽ can đảm nói ra cho hắn biết! Điều nàng cần cố gắng đó là phải giữ được mạng sống, không thể bỏ mạng nơi cổ đại này được!
Một đường đi theo A Đức quanh co bao nhiêu là hành lang khắc vàng khảm ngọc, có một số người mê mẩn nhìn chúng, có người vươn tay sờ chúng, trong mắt đều là tham hữu! A Đức chợt ở miệng dặn dò:" Vào trong cung rồi các ngươi không được đi lại lung tung, không được nói bậy, không được tung tin đồn bất chính, không được làm trái quy định, và phải khắc nhớ rằng, không được có tâm tư sâu xa, bằng không, nơi này sẽ chính là mồ chôn của các ngươi, có hiểu không?"
"Hiểu" Đám tài nữ gật đầu hô một tiếng, bọn họ nào có để tâm chuyện đó nữa, đầu óc đã bay theo những cây cột rồng thiếp vàng thiếp bạc, chỉ mơ mộng hão huyền, mơ mơ hồ hồ trả lời, ngoại trừ Lâm Y Nguyệt và Đông Mai tỉnh táo, hai người đi cạnh nhau không hề liếc mắt nhìn những thứ quý giá đó.
9 Đoàn xe ngựa của các tài nữ lần lượt đi vào cánh cửa to lớn kia,bọn nàng vén rèm lên nhìn ra ngoài sân rộng lớn, nhìn khung cảnh hùng vĩ tráng lệ nơi này,trên mặt đều là thần thái vui mừng, nếu họ may mắn được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng thì không phải sẽ bay lên làm phượng hoàng sao? Cơ hội như vậy ai có thể bỏ qua cho được đây, sau này nếu giữ được lòng của hoàng thượng bọn họ có thể sẽ là mẫu nghi thiên hạ, ngàn người ngước nhìn cung kính,uy quyền biết bao!
Lâm Y Nguyệt ngồi yên trong xe ngựa, khẽ hạ mắt cười nhẹ, trước sau cũng nhìn thấy còn cần gì vội vã? Cả cuộc đời có thể sẽ phải gắn nơi hoàng cung này thì có gì mới mẻ nửa đâu? Nàng không giống bọn họ, nàng còn có nơi cần phải về, còn có cha mẹ đang chờ đợi nàng, còn có cả người nàng thầm thương bao lâu này, nếu có thể trở về nàng nhất định sẽ can đảm nói ra cho hắn biết! Điều nàng cần cố gắng đó là phải giữ được mạng sống, không thể bỏ mạng nơi cổ đại này được!
Một đường đi theo A Đức quanh co bao nhiêu là hành lang khắc vàng khảm ngọc, có một số người mê mẩn nhìn chúng, có người vươn tay sờ chúng, trong mắt đều là tham hữu! A Đức chợt ở miệng dặn dò:" Vào trong cung rồi các ngươi không được đi lại lung tung, không được nói bậy, không được tung tin đồn bất chính, không được làm trái quy định, và phải khắc nhớ rằng, không được có tâm tư sâu xa, bằng không, nơi này sẽ chính là mồ chôn của các ngươi, có hiểu không?"
"Hiểu" Đám tài nữ gật đầu hô một tiếng, bọn họ nào có để tâm chuyện đó nữa, đầu óc đã bay theo những cây cột rồng thiếp vàng thiếp bạc, chỉ mơ mộng hão huyền, mơ mơ hồ hồ trả lời, ngoại trừ Lâm Y Nguyệt và Đông Mai tỉnh táo, hai người đi cạnh nhau không hề liếc mắt nhìn những thứ quý giá đó.
10 Lưu mỹ nhân chuyển ánh mắt sang người Lâm Y Nguyệt, chợt nở nụ cười vô cùng tao nhã, giọng nói nhu nhu nhược nhược nói:" Người gọi bổn cung là nương nương? Tại sao lại mong bổn cung bỏ qua mà không phải xin bổn cung bỏ qua? Bất quá bổn cung chỉ là mỹ nhân a?!!!" Nha đầu như hoa trước mặt nàng tâm tư không đơn giản, nàng ta rất thông minh, mọi tình huống đều có thể nghĩ ra biện pháp chống đỡ, nếu như.
11 Lưu mỹ nhân chuyển ánh mắt sang người Lâm Y Nguyệt, chợt nở nụ cười vô cùng tao nhã, giọng nói nhu nhu nhược nhược nói:" Người gọi bổn cung là nương nương? Tại sao lại mong bổn cung bỏ qua mà không phải xin bổn cung bỏ qua? Bất quá bổn cung chỉ là mỹ nhân a?!!!" Nha đầu như hoa trước mặt nàng tâm tư không đơn giản, nàng ta rất thông minh, mọi tình huống đều có thể nghĩ ra biện pháp chống đỡ, nếu như.
12 Nhược hoàng hậu sắc mặt nhất thời đại biến, ả nói cái gì? muốn một ngày được như nàng sao? Hừ, trước mặt đám cung nữ lại dám khiêu khích lật đổ hậu vị của nàng? Nằm mơ, để được như ngày hôm nay nàng phải tốn biết bao nhiêu tâm tư mới leo lên hậu vị, đâu thể dễ dàng dâng hai tay cho Lưu thị kia, thái hậu chống đỡ thì như thế nào? Chỉ cần một ngày hoàng thượng vẫn còn yêu nàng thì đừng mơ đẩy nàng xuống! Nhất định không! Nàng âm u nhìn Lưu mỹ nhân:" Muội muội yên tâm,vị trí này không dễ ngồi đâu"
Sau đó dứt lời lạnh lùng nói tiếp:" Đi!"
Đoàn người Nhược hoàng hậu kéo nhau rời đi, để lại Lưu mỹ nhân đang âm ngao liếc nhìn, một lát sau, sắc mặt mới trở lại bình thường ôn nhu.
13 Nhược hoàng hậu sắc mặt nhất thời đại biến, ả nói cái gì? muốn một ngày được như nàng sao? Hừ, trước mặt đám cung nữ lại dám khiêu khích lật đổ hậu vị của nàng? Nằm mơ, để được như ngày hôm nay nàng phải tốn biết bao nhiêu tâm tư mới leo lên hậu vị, đâu thể dễ dàng dâng hai tay cho Lưu thị kia, thái hậu chống đỡ thì như thế nào? Chỉ cần một ngày hoàng thượng vẫn còn yêu nàng thì đừng mơ đẩy nàng xuống! Nhất định không! Nàng âm u nhìn Lưu mỹ nhân:" Muội muội yên tâm,vị trí này không dễ ngồi đâu"
Sau đó dứt lời lạnh lùng nói tiếp:" Đi!"
Đoàn người Nhược hoàng hậu kéo nhau rời đi, để lại Lưu mỹ nhân đang âm ngao liếc nhìn, một lát sau, sắc mặt mới trở lại bình thường ôn nhu.
14
15 Ngày hôm sau,sáng sớm tinh mơ đã bị tổng quản ma ma gọi dậy ầm ĩ, Lâm Y Nguyệt và Đông Mai phải không tình nguyện rời giường, nhìn hai bộ đồ cung nữ màu hồng nhạt treo trong tủ, nàng lại khổ não lắc đầu, nàng luôn tự hỏi vì sao mấy vị phi tần mỹ nhân có thể mặc một bộ y phục rườm rà như vậy, chồng chéo mấy chục lớp, chậc chậc, đúng là nghĩ đến thôi cả người nàng đều đổ mồ hôi hết rồi!
Đông Mai cầm y phục tiến lại mặc cho Lâm Y Nguyệt, tiểu thư sau khi mất trí ngay cả y phục cũng quên luôn cách mặc, ngày ngày đều là phải giúp tiểu thư mặc cho, nghĩ đến chuẩn bị đi làm nàng có chút bất mãn, nàng thì không sao nhưng mà tiểu thư làm sao mà làm được đây! Nhịn không được càu nhàu:" hừ, lại sắp phải làm việc rồi, tiểu thư ngài làm được không vậy? hay là em đi xin Ma ma nhé?"
Lâm Y Nguyệt lắc đầu, chỉnh chỉnh lại y phục gọn gàng.
16 Đến Khố phòng, Lâm Y Nguyệt mồ hôi đã chảy ròng, chưa tính thân thể nàng là nữ nhân, thể chất vốn đã không tốt còn phải bê thêm thùng đồ gỗ nặng trịch này, quả thật có chút quá sức, nàng vươn tay tay cái trán trơn bóng, thở hắt một hơi.
17 Đến Khố phòng, Lâm Y Nguyệt mồ hôi đã chảy ròng, chưa tính thân thể nàng là nữ nhân, thể chất vốn đã không tốt còn phải bê thêm thùng đồ gỗ nặng trịch này, quả thật có chút quá sức, nàng vươn tay tay lau cái trán trơn bóng đầy mồ hôi, thở hắt một hơi nặng nhọc.
18
19 Sáng sớm ngày hôm sau, ba người lại cùng nhau đến khố phòng, còn chuẩn bị giặt đồ, Lư ma ma đã đi đến trước mặt Lâm Y Nguyệt:" ngươi, không cần làm ở đây nửa, bên phòng bếp thiếu người, ngươi qua đó chẻ củi đi"
Lâm Y Nguyệt ngạc nhiên, nhíu nhíu đôi mày thanh tú, có chút khó hiểu hỏi:" Chẻ củi không phải có hạ phu rồi sao?" Nàng rốt cuộc ý thức được bản thân đã bị Lư ma ma ghét, nàng không hiểu nàng từ lúc nào thì đắc tội với bà ta nữa.
20 Mãi đến buổi trưa Lâm Y Nguyệt mới được nghỉ tay, nhận được chút thức ăn và cơm nàng chớp mắt nhìn, thì ra làm việc cho người khác thực rất vất vả, nàng xòe hai bàn tay ra nhìn nó sưng rộp lên nàng nhíu nhíu mày, bàn tay tê rần không cầm được đũa, chỉ đành ngồi yên một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài, nàng bây giờ chỉ thấy mệt mỏi muốn nhắm mắt ngủ thôi, bụng mệt đến nỗi không có cảm giác muốn ăn nữa, lững thững đi lại gốc cây đằng xa, ngồi xuống dựa vào thân cây, mí trên mí dưới đánh nhau cuối cùng dính chặt lại, đầu hơi nghiêng nghiêng, hai tay đặt trên bụng, chân co lên, làn gió man mát thổi qua như hiệu ứng ru ngủ bắt đầu thổi xì xào liên tục, ánh nắng chói chan vài tia len lỏi qua tàn cây chiếu trên gương mặt trắng nõn của nàng,hàng lông mi cong vút run nhè nhẹ theo nhịp thở của nàng, sống mũi nghiêng nghiêng thẳng tắp, cánh môi mím lại, tóc mai rủ xuống che một bên má nàng, yêu kiều ướt át.