1 " Đưa nàng vào phòng thí nghiệm"một người mặc trắng dài (mình nghĩ là áo bác sĩ thì phải) đối với người bên cạnh ra lệnh. "Vâng" Chỉ một lúc sau, một cô bé mười tuổi bị đưa vào phòng thí nghiệm.
2 “Lão gia, đại phu nhân cùng nhị phu nhân đều phải sinh!” Một lão quản gia bộ dáng gấp gáp đi vào thư phòng bẩm báo nói, trong mắt mang theo sắc thái vui mừng.
3 Tuy rằng tu vi nàng tuyệt đối không phải đối thủ Sở Ngự , nhưng là chỉ cần kéo dài thời gian là tốt rồi, cái tiện nhân kia kiên trì không được bao lâu!Nghĩ xuất ra một viên dịch dung đan nuốt vào, dung mạo lại phát sinh thay đổi, sau đó trực tiếp hướng về Sở Ngự lao đi.
4 Tử Tâm Vũ phẫn nộ đem tất cả mọi thứ trên bà quăng xuống sau đó lại chạy đến bên giường ôm tiểu oa nhi trên giường đang khóc, cái tiện nhân kia đoạt đi tâm của lão gia hiện tại nàng đã chết, mà nàng ta lại lưu lại nghiệt chủng lại đoạt đi sự chú ý của lão gia, nữ nhi của nàng sao không bằng cái nghiệt chủng kia, cái gì thiên định chi phượng? Đều là gạt người! Nàng mới không tin!“Công chúa.
5 “A. . . . . . ” Minh Yên vừa ôm Sở Tiếu Tiếu đi ra cửa, liền sợ hãi kêu ra tiếng. Phòng trong huyên náo thoáng chốc ngừng lại, Sở Ngự chợt lóe thân hình ra ngoài cửa, Tử Tâm Vũ trong lòng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút quỷ dị, cùng lão mẹ phía sau liếc nhìn , lão mẹ cho nàng một ánh mắt yên tâm.
6 Qua khẳng định và thái độ của Sở Ngự mọi người dần dần tin rằng Sở Gia đại tiểu thư mới là thiên định chi phượng mà Sở gia nhị tiểu thư bị người ta mang ra " đàm đạo ", dần dần cũng quên đi , nếu ngẫu nhiên có người nói đến chỉ phun ra hai chữ phế vật mà thôi!Mọi người đối với vấn đề này rất lạnh nhạt nhưng là có nguyên nhân , nữ tử thiên phú tuy rằng không theo được nam nhân , cho nên sau chuyện nhị hoàng tử ( :-D :-D ), đối với Sở gia nhị tiểu thư không có thiên phú tu luyện mọi người rất không thân thiện , tuy rằng nàng từng được cho là thiên định chi phượng nhưng so với thiên định chi phượng thật, căn bản không đáng giá nhắc tới.
7 Đảo mắt nhìn về phía Viên Húc,“Sư phụ. . . . . . ” Sở Tiếu Tiếu bộ dáng biểu tình “Ngươi cũng quá không hiểu chuyện ”,ở không gian giới chỉ tìm kiếm, sau đó xuất ra một viên thuốc bắt hắn ăn vào.
8 Nay đã mười ba tuổi, lại như trước bộ dáng năm tuổi , kỳ quái như vậy không phải yêu nghiệt thì là cái gì? mặc dù người ta cũng không tin một tiểu oa nhi lại là yêu nghiệt, chỉ cho rằng nàng là điềm xấu , bọn hạ nhân thì nói nàng có yêu đồng tử, ai nhìn thấy cũng xui xẻo! Cho nên trừ bỏ Minh Yên cùng Viên Húc căn bản không ai dám tới gần nàng!Sở Tiếu Tiếu thật ra không thèm để ý người khác nói như thế nào, đối với vấn đề thân thể của nàng, nàng cũng chả muốn biên hộ, nàng kiếp trước cùng kiếp này dung mạo không giống nhau, nhưng là như vậy liền trưởng thành, nhưng cuối cùng vẫn là trong bộ dáng này mà thôi? Nàng vẫn muốn làm cho thân thể này lớn hơn một chút ! Thật là buồn bực.
9 Quay đầu liền thấy khuân mặt Tử Minh Tà hờn giận, Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, trực giác của nàng nói hắn là một người nguy hiểm, như vậy tại sao hắn lại có khuân măt hờn giận này?Tử Minh Tà thản nhiên nhìn Thái Tử , sau đó cư nhiên ôm Sở Tiếu Tiếu xoay người bước đi, trong lòng sinh hờn dỗi, bá đạo nói,“Về sau nàng chỉ có thể là ta ôm " !Ách.
10 Sở Ngự sắc mặt ngưng trọng, xoay người bước ra Vân Hinh viện, Sở Luyến Nguyệt nhìn một mảnh ánh lửa kia , đột nhiên kêu sợ hãi một tiếng,“Phượng Nhi. .
11 Sở Tiếu Tiếu mở mạnh mắt ra, nhìn yêu nghiệt trước mắt , sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi,“Sao ngươi lại tới đây?”Tử Minh Tà ngồi xuống ở bên mép giường, thân thủ nhanh nhẹn đem nàng ôm vào trong lòng , bạc môi hướng lên trên , lộ ra một phần tà khí dụ hoặc người ,“Như thế nào? Không chào đón ta?” Hắn cũng không biết chính mình bị làm sao ? Bất qua chỉ là một tiểu nữ oa vừa gặp mặt , cho dù hắn động tâm , hắn cũng có thể khống chế được mình , lại không nghĩ rằng chính hắn lại làm ra loại sự tình này !Bởi vì đột nhiên rất muốn nhìn thấy nàng, rất muốn ngửi hương sen trên người nàng , cho nên hắn liền đến đây, vẫn là lén lút ! Đổi lại trước kia, đánh chết hắn cũng không tin hắn sẽ làm ra việc này ! Ngay cả chính hắn cũng không hiểu được, chỉ là một cái tiểu oa nhi có hấp dẫn gì chứ ?Trên người hắn thoảng lên mùi mạn châu sa hoa , làm cho người ta trầm mê vào đó , Sở Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, khẩu khí có chút xa cách,“Hành vi này không phải là hành vi ngươi nên có!” Nhìn hắn bị xem nhẹ trong lòng , nàng cùng hắn vốn là không nên có quan hệ!Tử Minh Tà cánh tay căng thẳng, nhìn khuân mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nàng, có chút hờn giận ,“Có ý tứ gì?” Vì sao hắn cảm giác nàng muốn không quan hệ dính líu gì đến hắn ?Sở Tiếu Tiếu mở mắt ra, trong mắt trầm ổn đầy cơ trí không hợp với dáng vẻ bên ngoài của nàng,“Tử Minh Tà, chúng ta không thích hợp!”Tử Minh Tà sắc mặt âm trầm dọa người,“Ý của người là cùng ta nhất đao lưỡng đoạn ?”Sở Tiếu Tiếu nhìn sắc mặt hắn khó coi , khẽ cười nói,“Không nghiêm trọng như vậy, trên thực tế chúng ta bất quá chỉ gặp qua nhau một lần , vốn là không có quan hệ gì , về sau cũng có thể là bằng hữu!” Dù sao nàng vẫn là thích hắn !“Bằng hữu?” Trào phúng nhìn bộ dáng của nàng không sao cả, trong lòng có chút chua sót, rõ ràng chỉ là một cái oa nhi chưa lớn lại giống cây thuốc phiện , chỉ một lần tử liền nghiện không thể kháng cự, vĩnh viễn thoát không được!Nhưng đúng thời điểm hắn trầm luân , nàng lại muốn một cước đá văng hắn ra! A.
12 “Ngươi quan trọng hơn!” Không miễn cưỡng hay do dự. Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, suy tư hỏi,“Ngươi thật ra không muốn ngôi vị hoàng đế ?”“A. . . . . . Vẫn là oa nhi hiểu ta nhất !”Người còn sống nếu không có mục tiêu sẽ không thú vị, ngôi vị hoàng đế trước kia đối với hắn chỉ là một cái mục tiêu cho đỡ nhàm chán , bất quá hiện tại cái ngôi vị kia không bằng cái ngôi vị đang ở trong lòng hắn !“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, tránh đi miệng viế thương của hắn , Sở Tiếu Tiếu xoay người ghé vào trước ngực hắn , tay nhỏ bé đùa nghịch sợi tóc đen của hắn , khó hiểu hỏi,“Ngươi rốt cuộc coi trọng cái gì của ta ?”Tử Minh Tà nghĩ nghĩ, vô tội nói,“Ta cũng không rõ !” Hắn là thật sự không rõ, dù sao hắn muốn gặp nàng nhìn thấy nàng tâm tình của hắn liền sung sướng !Sở Tiếu Tiếu chu miệng,“Ngươi không phải là lệ thuộc vào ta chứ ?”“Thế vì sao oa nhi lại không cho ta chết ?” Bàn tay to ở nàng trên lưng nhẹ vỗ về, Tử Minh Tà nhíu mày hỏi.
13 Giờ phút này Lầu 3 Lãnh Nguyệt lâu nhã gian , bốn dung mạo khác nhau nhưng lại đồng dạng đều là nam tử tuyệt mỹ hoặc ngồi hoặc nằm, tất cả đều là một bộ dạng thả lỏng tư thái.
14 Đối với sự ỉ lại của nàng, Tử Minh Tà rất hưởng thụ, bạc môi giương lên , trong mắt mang theo vài phần sung sướng, cúi đầu cắn trên cái miệng nhỏ nhắn của nàng , tinh tế nhấm nháp.
15 Sở Tiếu Tiếu trở lại Vân Hinh viện không lâu, Sở Luyến Nguyệt thật sự liền chạy tới khoe với nàng chuyện hôm nay, hoàn toàn quên mất tiểu nha hoàn kia.
16 “Oa nhi lo lắng ta?”Nhìn ý cười trong mắt hắn , Sở Tiếu Tiếu nhu nhu khuân mặt của hắn ,“Ta mới không lo lắng, lo lắng là người tìm ngươi phiền toái !”“A.
17 Tử Huyền Diệp cùng Sở Luyến Nguyệt cung kính lui ra, Sở Tiếu Tiếu vẫn như trước được Tử Minh Tà vững vàng ôm vào ngực , Tử Kình Thiên nhìn Sở Tiếu Tiếu nhíu mày.
18 Lục sắc? Trung cấp huyền sư? Sở Tiếu Tiếu thật sự cảm thấy có chút buồn cười, thật sự là ai có tâm ? Cư nhiên phái huyền sư cấp này đến ám sát Tà ?!Tử Minh Tà đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra,“Xuy” một tiếng, mi tâm nữ tử kia nhiều thêm một lỗ thủng , không tin được trừng mắt , ngã xuống tuyệt khí bỏ mình.
19 Giữa liên trì , một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài lơ lửng giữa không trung , coi nàng vì trung tâm, một cái thật lớn trong suốt viên cầu thong thả chuyển động một quả cầu trong suốt thật lớn coi nàng như trung tâm chuyển động.
20 Thánh Địa được xây ở rừng cây ngoài thành , không chỉ có trận pháp cổ xưa bảo vệ , còn có quân đội chuyên môn bảo hộ và canh giữ , chỉ khi nào đến lúc tam quốc tụ hội mới mở ra , nếu xâm phạm hẳn là chết không nghi ngờ !Bởi vì có khẩu dụ của Tử Kình Thiên , cho nên bọn họ mới vào được , Sở Tiếu Tiếu được Tử Minh Tà ôm vào trong lòng không dấu vết đánh giá bốn phía , trong đầu tự hỏi, Thánh Địa này làm sao có thể chỉ vì khẩu dụ của Tử Kình Thiên mà cho bọn họ vào ? Hàn Dạ quốc lần này đến tột cùng vì chuyện gì ?Mấy người im lặng đi theo người dẫn đường , Tử Huyền Diệp cùng Sở Luyến Nguyệt có chút lo lắng lên không chú ý đến trận pháp , mà Tử Minh Tà cảm thấy Sở Tiếu Tiếu cần phải nghỉ ngơi , nhưng xem thấy con mắt nàng liên tục chuyển động , không khỏi buồn cười lắc đầu.