Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hậu Phi Bí Sử

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 47
Chương mới nhất: Chương 24: Giải Quyết.
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Lâm Y Nguyệt trước khi xuyên qua là một cô gái lương thiện hiền lành, đối nhân xử thế hết sức khoan dung, nhưng sau khi xuyên không, nàng bị bắt tiến cung làm cung nữ, nàng mong chỉ cần có thể giữ mạng sống để có một ngày sẽ quay trở về quê nhà, hóa ra nàng đã lầm, một khi bị cuốn vào vòng xoáy hậu cung, dù có một cung nữ cũng sẽ liên lụy không lối thoát.

Danh sách chương Hậu Phi Bí Sử


Chương 11: Quái Nam Nhân!

21 Mãi đến buổi trưa Lâm Y Nguyệt mới được nghỉ tay, nhận được chút thức ăn và cơm nàng chớp mắt nhìn, thì ra làm việc cho người khác thực rất vất vả, nàng xòe hai bàn tay ra nhìn nó sưng rộp lên nàng nhíu nhíu mày, bàn tay tê rần không cầm được đũa, chỉ đành ngồi yên một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài, nàng bây giờ chỉ thấy mệt mỏi muốn nhắm mắt ngủ thôi, bụng mệt đến nỗi không có cảm giác muốn ăn nữa, lững thững đi lại gốc cây đằng xa, ngồi xuống dựa vào thân cây, mí trên mí dưới đánh nhau cuối cùng dính chặt lại, đầu hơi nghiêng nghiêng, hai tay đặt trên bụng, chân co lên, làn gió man mát thổi qua như hiệu ứng ru ngủ bắt đầu thổi xì xào liên tục, ánh nắng chói chan vài tia len lỏi qua tàn cây chiếu trên gương mặt trắng nõn của nàng,hàng lông mi cong vút run nhè nhẹ theo nhịp thở của nàng, sống mũi nghiêng nghiêng thẳng tắp, cánh môi mím lại, tóc mai rủ xuống che một bên má nàng, yêu kiều ướt át.


Loading...

Chương 12: Chương 12

22 Lâm Y Nguyệt giật mình,bếp trù kia đẩy đẩy nàng bước ra, nàng cúi người cẩn thận nói:" Bẩm hoàng thượng, là nô tỳ làm ạ"

Sở Viễn mắt nhìn nàng, kinh ngạc vạn phần, hắn.


Chương 12: Ghen Ghét.

23 Lâm Y Nguyệt giật mình,bếp trù kia đẩy đẩy nàng bước ra, nàng cúi người cẩn thận nói:" Bẩm hoàng thượng, là nô tỳ làm ạ"

Sở Viễn mắt nhìn nàng, kinh ngạc vạn phần, hắn.


Chương 13: Chương 13

24 Lâu Tùy Ý nghiêng đầu nhìn sang công công, lạnh nhạt gật đầu:" ừ" Rồi rời đi, không hỏi nhiều cũng không suy nghĩ, môi hắn lại hơi nhếch lên, đại tẩu của hắn lại có chuyện gì muốn tính toán hắn đây?

Thái Cực điện.


Chương 13: Cự Tuyệt!

25 Lâu Tùy Ý nghiêng đầu nhìn sang công công, lạnh nhạt gật đầu:" ừ" Rồi rời đi, không hỏi nhiều cũng không suy nghĩ, môi hắn lại hơi nhếch lên, đại tẩu của hắn lại có chuyện gì muốn tính toán hắn đây?

Thái Cực điện.


Chương 14: Chương 14

26 Thái hậu ngồi xuống nhuyễn tháp,bà ánh mắt xa xăm nhìn ra hướng cung điện, miệng ưu thương mở:" Ai gia. . . . làm nhiều việc như vậy đều vì hắn, hắn lại.


Chương 14: Lâu Tướng Quân!?

27 Thái hậu ngồi xuống nhuyễn tháp,bà ánh mắt xa xăm nhìn ra hướng cung điện, miệng ưu thương mở:" Ai gia. . . . làm nhiều việc như vậy đều vì hắn, hắn lại.


Chương 15: Chương 15

28 Lâm Y Nguyệt không ngạc nhiên, thản nhiên mỉm cười, nàng nhìn đã biết hắn không phải hạng người tầm thường sao có thể là hạ phu chẻ củi được chứ, cũng may nàng chưa từng đắc tội hắn! Bằng không với chức vị của hắn giết nàng chỉ là chuyện nhỏ! Nàng nhẹ nhàng nói:" Không ngờ ngài là Lâu tướng quân, nô tỳ lúc trước thất lễ quá rồi"

Lâu Tùy Ý phất tay cho Trục Luân lui ra ngoài sẵn miệng nói:" Mang thau nước đến đây!"

Trục Luân cúi đầu

Chương 15: Xấu Hổ

29 Lâm Y Nguyệt không ngạc nhiên, thản nhiên mỉm cười, nàng nhìn đã biết hắn không phải hạng người tầm thường sao có thể là hạ phu chẻ củi được chứ, cũng may nàng chưa từng đắc tội hắn! Bằng không với chức vị của hắn giết nàng chỉ là chuyện nhỏ! Nàng nhẹ nhàng nói:" Không ngờ ngài là Lâu tướng quân, nô tỳ lúc trước thất lễ quá rồi"

Lâu Tùy Ý phất tay cho Trục Luân lui ra ngoài sẵn miệng nói:" Mang thau nước đến đây!"

Trục Luân cúi đầu lĩnh mệnh, trong lòng không khỏi thắc mắc, tướng quân cùng cung nữ này quen biết nhau? Không có khả năng nha!

Lâm Y Nguyệt không muốn cùng hắn ở chung một chỗ, nàng đặt khay thức ăn xuống, nhẹ nhàng hành lễ:" Nô tỳ xin cáo lui" Cùng nam nhân như hoa này một chỗ quả thật làm nàng quá áp lực, hắn quả thực có đôi mắt rất đặc biệt, trong mắt màu hổ phách toát ra khí khái oai phong, lại tĩnh lặng như hồ thu,làm người khác không dám nhìn vào mắt hắn, con người này, bề ngoài nho nhã lễ độ nhưng bên trong lại không như vậy, nàng thân phận thấp hèn vẫn nên tránh xa hắn thì hơn!

Lâu Tùy Ý nhìn nàng, môi mỏng khẽ nhếch lên, mắt cong cong cười, giọng nói đặc biệt dễ nghe:" Ở lại cùng bổn tướng dùng bữa!"Hắn không nghĩ nàng tự dưng lại đem đồ ăn cho hắn, căn bản người chịu trách nhiệm là một người khác, nhìn dáng nho nhỏ của nàng hắn nhìn rất vui mắt, ừm, nha đầu này không tệ!

Lâm Y Nguyệt thoáng nhíu mày, vẫn rất lễ nghĩa cúi đầu:" Lâu tướng quân xin đừng đùa cợt nô tỳ, ngài thân là tướng quân, nô tỳ sao có thể cả gan ở lại nơi này để ngài chướng mắt?"

Nàng nhớ hai người không có quen thân thiết gì a, chẳng qua gặp nhau nói mấy câu nhạt nhẽo, bây giờ hắn lại muốn nàng ở lại bồi hắn ăn? Nếu chuyện này lan ra ngoài, nàng còn sống yên được hay sao?

Lâu Tùy Ý mắt vẫn cong cong nhìn nàng, khóe môi tao nhã cười:" Lời của bổn tướng từ khi nào đã thành đùa cợt rồi? Hay là.


Chương 16: Chương 16

30 Chờ sau khi Lâu Tùy Ý ăn xong cũng không phải là lâu, hắn chỉ ăn một chút cho có lệ, Lâm Y Nguyệt vừa cầm con cờ trắng trên tay vừa nghĩ, thế quái nào hắn là người cần rất nhiều thể lực lại ăn ít như vậy?

Lâu Tùy Ý nhận thấy nàng không chuyên tâm, khẽ gõ tay xuống mặt bàn,ôn nhu lên tiếng:" Sao vậy?"

Lâm Y Nguyệt giật mình, ngại ngùng cười cười hạ con cờ xuống, vừa lúc nàng lên tiếng:" Nô tỳ lại thua rồi, tướng quân thật siêu phàm"

Lâu Tùy Ý sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, vẻ mặt trầm ngâm nghiêm túc nhìn nàng, ngay cả ánh mắt cũng thoáng qua tia không vui, nàng cố tình thua, không phải hắn không biết, nàng là muốn nhanh nhanh rời khỏi đây? Giọng của hắn đặc biệt lạnh như ngày hắn đứng nhìn nàng ngủ dưới gốc cây:" Muốn về thì đi đi"

Quả thật làm Lâm Y Nguyệt sững sờ, sau đó lúng túng đứng dậy bưng theo khay đồ ăn lui ra, tính ra con mắt của hắn cũng thật siêu a, nàng nghĩ thế nào hắn cũng nhìn thấy rõ, quả nhiên sau này vẫn là cách xa hắn ra!!

Trục Luân nhìn sắc mặt Lâu Tùy Ý liền biết ngài không vui, hắn đành mở miệng:" Tướng quân có gì trăn trở sao?" Khoảnh khắc Lâu tướng quân không vui rất ít khi xảy ra, hôm nay ngài lại vì một cung nữ mà không vui? Vừa nhìn cũng biết cung nữ kia không muốn thân thiết cùng ngài, đúng là tổn thương cho lòng tự tôn của một mỹ nam như ngài!!! Nếu là hắn cũng sẽ không vui -_-

Lâu Tùy Ý đưa tay lên mân mê đôi môi, ánh mắt trầm đục nhìn chằm chằm trên bàn cờ, khẽ lắc đầu:" Không có gì"

Nàng biết chơi cờ, lại chơi rất giỏi, mỗi bước đi rất đẹp, nhưng nàng lại rất mềm lòng, vì nàng chỉ chặn mà không giết quân đen của hắn! Bàn cờ này rất đẹp mắt, lại chứa rất nhiều sâu xa, hắn nhếch môi lên, lạnh nhạt nói:" Bàn cờ này, đừng để ai phá hỏng!"

Trục Luân không hiểu gì cũng không dám hỏi, gật đầu:" Dạ"

.


Chương 16: Ngươi Là Người Nơi Nào!?

31 Chờ sau khi Lâu Tùy Ý ăn xong cũng không phải là lâu, hắn chỉ ăn một chút cho có lệ, Lâm Y Nguyệt vừa cầm con cờ trắng trên tay vừa nghĩ, thế quái nào hắn là người cần rất nhiều thể lực lại ăn ít như vậy?

Lâu Tùy Ý nhận thấy nàng không chuyên tâm, khẽ gõ tay xuống mặt bàn,ôn nhu lên tiếng:" Sao vậy?"

Lâm Y Nguyệt giật mình, ngại ngùng cười cười hạ con cờ xuống, vừa lúc nàng lên tiếng:" Nô tỳ lại thua rồi, tướng quân thật siêu phàm"

Lâu Tùy Ý sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, vẻ mặt trầm ngâm nghiêm túc nhìn nàng, ngay cả ánh mắt cũng thoáng qua tia không vui, nàng cố tình thua, không phải hắn không biết, nàng là muốn nhanh nhanh rời khỏi đây? Giọng của hắn đặc biệt lạnh như ngày hắn đứng nhìn nàng ngủ dưới gốc cây:" Muốn về thì đi đi"

Quả thật làm Lâm Y Nguyệt sững sờ, sau đó lúng túng đứng dậy bưng theo khay đồ ăn lui ra, tính ra con mắt của hắn cũng thật siêu a, nàng nghĩ thế nào hắn cũng nhìn thấy rõ, quả nhiên sau này vẫn là cách xa hắn ra!!

Trục Luân nhìn sắc mặt Lâu Tùy Ý liền biết ngài không vui, hắn đành mở miệng:" Tướng quân có gì trăn trở sao?" Khoảnh khắc Lâu tướng quân không vui rất ít khi xảy ra, hôm nay ngài lại vì một cung nữ mà không vui? Vừa nhìn cũng biết cung nữ kia không muốn thân thiết cùng ngài, đúng là tổn thương cho lòng tự tôn của một mỹ nam như ngài!!! Nếu là hắn cũng sẽ không vui -_-

Lâu Tùy Ý đưa tay lên mân mê đôi môi, ánh mắt trầm đục nhìn chằm chằm trên bàn cờ, khẽ lắc đầu:" Không có gì"

Nàng biết chơi cờ, lại chơi rất giỏi, mỗi bước đi rất đẹp, nhưng nàng lại rất mềm lòng, vì nàng chỉ chặn mà không giết quân đen của hắn! Bàn cờ này rất đẹp mắt, lại chứa rất nhiều sâu xa, hắn nhếch môi lên, lạnh nhạt nói:" Bàn cờ này, đừng để ai phá hỏng!"

Trục Luân không hiểu gì cũng không dám hỏi, gật đầu:" Dạ"

.


Chương 17: Chương 17

32 Khi Lâm Y Nguyệt trở về Trù phòng, mọi người đều cười tươi như hoa, nịnh nọt nàng khiến nàng bật cười thành tiếng, muốn giả vờ cũng không giả vờ được! Hảo Ca vừa lắc chảo lớn vừa cười đùa:" Lâu tướng quân cho người trở ra có lẽ là đã để mắt đến ngươi rồi"

Lâm Y Nguyệt đang thái rau nghe xong suýt cắt trúng tay, môi nàng giật giật:" Huynh đừng nói đùa như vậy chứ!" Lâu Tùy Ý để ý đến nàng a? Không cần đâu a, ngàn vạn lần không cần!

Hảo Ca cười nghiêng ngã, mắt híp bé lại:" Cái này không nói đùa đâu nha!" Hắn cũng chỉ nói giỡn thôi, nhưng mà kể cũng kỳ, Lâu tướng quân vốn rất khó tính, mỗi lần mang bữa dùng đến, ngài đều lạnh lẽo mà chất vấn, làm bọn hắn thở cũng không dám thở! Vậy mà Lâm Y Nguyệt đi về lại nói không bị gì, quả nhiên dù là loại nam nhân nào cũng không thể vượt qua sắc đẹp a

~~Lâm Y Nguyệt bất mãn trừng mắt, bộ dáng tinh nghịch khiến đám người bật cười khanh khách, nhiều người còn trực tiếp hơn, các a nương trong này thay nhau đến véo má nàng!

Lâm Y Nguyệt khóc không ra nước mắt, má nàng sắp thụng hết cả rồi!!

.


Chương 17: Dụng Kế.

33 Khi Lâm Y Nguyệt trở về Trù phòng, mọi người đều cười tươi như hoa, nịnh nọt nàng khiến nàng bật cười thành tiếng, muốn giả vờ cũng không giả vờ được! Hảo Ca vừa lắc chảo lớn vừa cười đùa:" Lâu tướng quân cho người trở ra có lẽ là đã để mắt đến ngươi rồi"

Lâm Y Nguyệt đang thái rau nghe xong suýt cắt trúng tay, môi nàng giật giật:" Huynh đừng nói đùa như vậy chứ!" Lâu Tùy Ý để ý đến nàng a? Không cần đâu a, ngàn vạn lần không cần!

Hảo Ca cười nghiêng ngã, mắt híp bé lại:" Cái này không nói đùa đâu nha!" Hắn cũng chỉ nói giỡn thôi, nhưng mà kể cũng kỳ, Lâu tướng quân vốn rất khó tính, mỗi lần mang bữa dùng đến, ngài đều lạnh lẽo mà chất vấn, làm bọn hắn thở cũng không dám thở! Vậy mà Lâm Y Nguyệt đi về lại nói không bị gì, quả nhiên dù là loại nam nhân nào cũng không thể vượt qua sắc đẹp a

~~Lâm Y Nguyệt bất mãn trừng mắt, bộ dáng tinh nghịch khiến đám người bật cười khanh khách, nhiều người còn trực tiếp hơn, các a nương trong này thay nhau đến véo má nàng!

Lâm Y Nguyệt khóc không ra nước mắt, má nàng sắp thụng hết cả rồi!!

.


Chương 18: Chương 18

34


Chương 18: Cứu Nguy

35 Đúng canh hai, Lâm Y Nguyệt mặc bộ đồ đơn giản, buộc mái tóc dài lên cao bằng mảnh sa mỏng, tóc mái rũ trước trán che đi vầng trán cao của nàng, theo lời A Tú nàng hướng đến Bích Xuân hồ, dọc đường đi không có một bóng người,âm u lạnh lẽo, ngay cả đường đi cũng đặc biệt tối,không một bóng người qua lại, nàng bắt đầu nghi ngờ, có khi nào, A Tú muốn lừa nàng hay không? Dừng bước lại,đầu óc nàng bắt đầu trần tư, nhìn qua A Tú không phải là loại người bất chấp, nàng vốn bị Lư ma ma chướng mắt,ai cũng không dám thân với nàng vậy mà A Tú lại đứng ra mặt cho nàng? Nàng mới vào cung cũng không có quen biết nhiều, nhưng đắc tội thì lại rất nhiều, có khi nào.


Chương 19: Chương 19

36


Chương 19: Vu Oan!

37 Lâm Y Nguyệt thoáng dừng lại vùng vẫy, run rẩy nhìn nam nhân trước mắt, bên tai nàng vang lên tiếng hét thất thanh của Tứ hoàng tử, nàng giật mình quay đầu lại, thấy Tứ hoàng tử gục xuống mặt đất, trái tim nhỏ bé của nàng vẫn chưa ổn định, y phục của nàng rách một mảng lớn, lộ ra da thịt trắng noãn chỗ cánh tay và phần eo, đối với người hiện đại như nàng không có gì đáng quan tâm nhưng cổ đại lại khác, chú trọng trinh tiết chặt chẽ, nàng vương tay ôm lấy lồng ngực thở hổn hển, tình huống lúc nãy thật dọa chết nàng rồi! Đến giờ chân tay nàng vẫn bủn rủn không chút sức lực!

Lâu Tùy Ý cởi áo choàng trên vai xuống, vứt sang cho nàng, lạnh nhạt nói:" Mang vào!" Hắn cùng Trục Luân vốn rời cung đi có việc, giữa chừng lại nghe thấy tiếng hét của nàng, hắn nhận ra cũng là điều đơn giản, vì giọng nói mà hắn quen thuộc nhất chính là giọng nói mềm mượt dịu dàng của nàng, hắn.


Chương 20: Chương 20

38


Chương 20: Tứ Hoàng Tử Chết!

39 Khi Lâm Y Nguyệt vừa về đến phòng Đông Mai đã chờ ngay cửa, lo lắng nhìn nàng:" tiểu thư, khuya như vậy người còn đi đâu? hại nô tì lo lắng muốn chết" Nàng vừa ngủ dậy không thấy tiểu thư bên cạnh còn tưởng bị ai bắt cóc, thật dọa chết nàng rồi.


Chương 21: Chương 21

40


Loading...