1 Mỗi người đi đường sợ nhất chính là gặp phải thời tiết xấu. Mà mỗi chủ quán làm ăn thích nhất chính là gặp phải thời tiết xấu. Ở biên quan Đông Nhạc, cho tới bây giờ chưa từng thiếu khách qua đường vội vã, mà Điều Nhân khách điếm mở cửa vì bọn họ.
2 “Chủ tử, thật sự vẫn muốn đi dưới thời tiết thế này sao?” Mạnh Hào kéo dây cương xe ngựa, vẫn ưu tâm lo lắng như cũ. “Đi. ” Nàng đơn giản ra lệnh, lên xe ngựa.
3 Ngày thứ hai, bão tuyết rốt cục cũng ngừng, nhưng màu tuyết trắng trên mặt đất được ánh mặt trời chiếu rọi xuống cực kỳ chói mắt. Tên ăn xin kia không biết từ nơi nào tìm đến một con ngựa để Bạch Giai Thanh cưỡi lên.
4 Đường xuống núi cũng không tính là dài, nhưng Bạch Giai Thanh cùng tên ăn xin cũng vẫn trầm mặc như lúc tới. Sau khi rời sơn trại, tâm cũng buông lỏng xuống, Bạch Giai Thanh chỉ cảm thấy người mình càng ngày càng nóng, đầu có chút choáng váng, toàn thân mềm như bông vải, nếu không phải là đang ngồi ở trên lưng ngựa, chỉ sợ ngay cả khí lực đi bộ nàng cũng không có.
5 Ba năm sau. Bạch phủ ở Đông Xuyên, Đông Nhạc, sáng sớm đã vô cùng náo nhiệt. Ba năm trước đây nhị tiểu thư Vu Giai Lập đi kinh thành hôm nay muốn dẫn tướng công về nhà ra mắt.
6 Bạch Giai Thanh đi trên đường Hoàng Đô của Thiên Tước, chú ý thật cẩn thận cảnh tượng bốn phía. Có thể thấy được, Thiên Tước ngày nay đúng là giàu có và đông đúc, đường lớn rộng rãi, hai bên thương gia san sát nối tiếp nhau cực kỳ náo nhiệt, quán cơm, trà lâu, cửa hàng châu báu ngọc khí cái gì cần có đều có.
7 “Không biết công tử đã từng nghe qua đại danh Ninh Vương ở vương triều ta?”Khi Bạch Giai Thanh từ trong khiếp sợ giác ngộ thì nàng đã ngồi mặt đối mặt với Tâm Lam công chúa, nghe công chúa nhẹ giọng giải thích.
8 Người đó chính là hắn! Tên vô lại cứu nàng trong nguy nan nhưng cũng thừa dịp người gặp nạn mà khinh bạc nàng! Tên hỗn trướng đảo loạn tâm nàng sau đó liền mất tích ba năm, bặt vô âm tín!Hắn lại là tên ăn xin đó!Vì sao? Vì sao!Mà tên vô lại đó, tên hỗn trướng đó ngay lúc nhìn thấy nàng, khóe mắt hắn liền híp lại, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, Bạch Giai Thanh cũng biết mình không nhận lầm người.
9 Trong Hoàng cung Thiên Tước, hôm nay bởi vì hôn yến của Tâm Lam công chúa mà khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt. Có điều tiểu hoàng đế ngồi ở nơi cao nhất nhưng thu hút tầm mắt của mọi người vẫn là người ngồi sau đế vị, Ninh Vương Triệu Huyền Thần.
10 Sáng sớm, Bạch Giai Thanh trở lại phủ công chúa, trên gương mặt Tâm Lam công chúa tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn còn đang khổ sở chờ đợi, hiển nhiên một đêm này nàng ta cũng chưa ngủ.
11 Bạch Giai Thanh không nghĩ tới Triệu Huyền Thần làm việc nhanh nhẹn như thế, rất nhanh đã tìm được một vị trí tốt nhất trên đường phố phồn hoa ở Hoàng Đô để xây dựng cửa hàng đầu tiên của Khánh Dục phường tại Thiên Tước quốc.
12 Bên cạnh chỉ thấy mấy thị vệ đứng đó tán gẫu, nàng đi tới, kêu lên: “Cho ta mượn một con!”Mấy thị vệ còn chưa kịp phản ứng, Bạch Giai Thanh đã kéo một trong những con ngựa ở đó mà nhảy lên.
13 Bởi vì Bạch Giai Thanh bị thương, Triệu Huyền Thần tạm ngừng cuộc đi săn này. Khi Bạch Giai Thanh được đưa trở lại trên xe ngựa thì hắn cười nhạt nhìn một đám hoàng thân quốc thích xúm lại hỏi han ân cần, đột nhiên hỏi: “Các ngươi có biết vì sao Phò mã bị thương không?”Toàn thân hắn vẫn còn vết máu nhìn qua thật kinh khủng làm nổi bật lên nụ cười tuấn mỹ yêu mỵ, không người nào dám bước tới gần.
14 Triệu Huyền Thần thản nhiên tựa vào cửa, nhìn hai nữ nhân này, “Tâm Lam, không phải nói mấy ngày nay thân thể ngươi không tốt, muốn nghỉ ngơi trong phủ sao? Tại sao có thể nhàn hạ thoải mái chạy đến nơi đây hỏi chuyện mua bán?”“Hoàng thúc.
15 Cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc, mất thận trọng, bị trói buộc, giao thân, giao tâm. Bạch Giai Thanh trợn tròn mắt, nhìn một mảnh màu sắc rực rỡ dường như mỗi lần đều xóa sạch nụ cười của hắn —— yêu mà mê hoặc người, mị mà không linh.
16 Nàng đẩy đôi môi không an phận của hắn, dừng bút quay đầu lại hỏi hắn, “Rốt cuộc độc tên là gì? Độc tính như thế nào?”Hắn đi vòng qua bàn, cúi người nhìn nàng, “Thật sự phải cứu ta? Nàng không sợ ta yêu ma đây sống lâu một ngày, sẽ có nhiều người xui xẻo hơn?”Nàng ngơ ngẩn, vấn đề của hắn mặc dù dùng giọng điệu hài hước nhưng lại có một đạo lý khác.
17 Cửa hàng mới của Khánh Dục phường bị cho một mồi lửa đốt sạch, Bạch Giai Thanh đứng trước cửa, nhìn chăm chú, thật lâu không nói một câu. Mạnh Hào quỳ rạp xuống trước mặt nàng nhận tội, “Chủ tử, xin trị tội của thuộc hạ, thuộc hạ đã không trông coi tốt cửa hàng này.
18 Tâm Lam công chúa nhận được tin tức của Bạch Giai Thanh, chạy tới bờ biển, sóng gió rất lớn nhưng hoàn toàn không có tiếng người, còn đoàn người Bạch Giai Thanh lẳng lặng chờ ở bên bờ, bên cạnh còn có mấy chục hành lý lớn nhỏ.