1 Một đêm đông. Tại quán Mun. Tôi nhắm mắt lại , lẩm bẩm : - God , con ước người sẽ mang cho con một người đẹp trai, cao trên 1m80,tài năng, giàu có,không gay, chung thủy ,… nói chung là tuyệt vời như thiên thần là đủ rồi.
2 Tôi bực bội vào lớp ngồi trước, nếu ko tại nó thì gã dở hơi kia đâu cứ đến tìm tôi như thế chứ. Một lúc sau, Trúc Vũ ngồi vào bàn, khẽ lay lay tay tôi : - Giận hả ? - Ko.
3 Chỉ nhìn mỗi anh. Tôi đã gặp được người ấy rồi. Và tôi sẽ ko buông. Trận đấu bắt đầu khi nào tôi cũng ko hay, cứ ghim chặt ánh nhìn vào anh, anh cướp bóng, ném vào rổ.
4 Mang theo suy nghĩ đó, tôi chìm vào giấc ngủ. - Trời ơi , hâm mộ anh quá đi. Tôi mơ màng kéo gối bịt tai lại , ồn thật. Nhưng mà người ấy vẫn ko chịu yên, ngược lại càng la to hơn : - Woaaaaaaa, tập đoàn Khánh Phong là của anh Duy Phong.
5 Thực ra anh đang … ngủ trên sô fa. Hai đứa lấy điện thoại để ở trên bàn, túm nhau vào phòng nghịch. Chụp ảnh làm hình nền, đổi nhạc chuông , nhạc chờ.
6 Trời đã bắt đầu ấm dần. Lúc tôi và Trúc Vũ vào lớp thì My gọi : - Hai cậu có người tìm đấy. - Ai tìm ? - Chị Hoài Vân. - Hả. Trong căn tin lúc nào cũng đông người, tôi nhún người lên tìm, chị hẹn hai đứa ra đây có việc gì nhỉ ? Cái bàn ở cuối góc, một cô gái đeo kính ăn mặc khá nổi bật.
7 - Alo – Trúc Vũ một tay nhấc máy một tay cầm con dao đang gọt khoai. – Trời, anh lãng trí vậy. Hả, bọn em đang làm bánh. Ok, đưa anh ngay. Vâng , bye bye.
8 Sáng sớm, tới phiên tôi và Trúc trực nhật. - Vy Anh, cậu có thấy lạ ko ? - Lạ gì ? - Mấy hôm nay, chị hoài Vân tới trường mình nhiều như vậy mà tớ chưa thấy chị ấy và Bùi Quang đi với nhau bao giờ.
9 Bữa tối hôm đó, tuy tôi đã rất cố gắng nhưng vẫn ko qua được cặp mắt tinh tế của mẹ : - Con làm sao vậy ? Mệt hả. Tôi ngừng chọc đôi đũa vào cơm : - Vâng, con hơi đau đầu một chút.
10 Vì ngoan ngoãn, nghe lời nên học xong tôi đến công ty anh Huy. Lúc đầu, Trúc vũ đòi đi theo nhưng vừa nghe Mạnh Vũ bảo ở lại chơi bóng thì bỏ rơi tôi.
11 “ Bố ko thể cho mẹ con một tình yêu thật sự được. Bố ko thể ” Ko gian im lìm tĩnh lặng, giọng nói nhẹ cất lên. “ Bố ko thể …” Giọng nói ấy dần mơ hồ, nhẹ bẫng và tan biến.
12 Quay về bàn làm việc , thư kí Hoàng phá lên cười. Duy phong ko phải là người ko biết phân biệt công tư như vậy. Ở gần với cậu ấy như vậy, anh lại ko nhận ra sao ? - Mà cô bé ấy cũng dễ thương chứ nhỉ.
13 Chiều thứ bảy ngày hôm đó, hai nhà chúng tôi lại cùng tụ tập, ăn uống. Mạnh Vũ cũng tới. Và tôi toàn lườm anh ấy. Ăn tối xong, hai mẹ rủ nhau đi dạo bộ.
14 - Sao lại nhìn anh như thế ? Tuy Hoài Vân là bạn gái cũ của anh nhưng ko sao , anh có yêu ai thật lòng đâu. Nên em ko cần buồn cho anh. Anh đẩy tôi về phía đó.
15 Bước vào phòng, tôi ngồi phịch xuống giường. Chính tôi cũng ko hiểu nổi mình , làm sao quên những điều vô lí như vậy. Rồi tôi khoác thử…áo dài quá đầu gối.
16 Tôi chậm chạp ăn nốt bữa sáng. Bơ vơ thật đấy. Sáng dậy thì đã thấy mảnh giấy mẹ dán ở tủ lạnh : “ Hôm nay, mẹ với cô Trúc tham gia từ thiện, chắc tối mới về.
17 Tôi ngửa cổ nhìn tòa nhà trước mắt, nghĩ cách trả lại đồ cho anh. Cứ thế, tôi đi đi, lại lại…ngước lên…đi đi, lại lạ và …ngước lên. Tôi ko biết những hành động đó đã thu hút khá nhiều ánh mắt khó hiểu.
18 Đứng trước mặt tôi là một người đàn ông với bộ vest đen rất nghiêm trang. So với anh Huy thì còn già dặn hơn. Vầng trán cao, đôi mắt sáng nhìn tôi chằm chằm.
19 Tầng 5 : căng tin. Vì đã là quá trưa nên ko nhiều người lắm. Nếu ko nhìn thấy logo thì tôi cứ tưởng đây là một nhà hàng sang trọng độc lập. Tất cả mọi người vừa nhìn thấy Duy Phong bước vào thì đều đứng dậy cúi người chào nhưng ko che được sự ngạc nhiên và cả phấn khích.
20 Gần 7 giờ tối, mẹ mới về nhà , kể bao nhiêu là chuyện ở cô nhi viện. Rồi mẹ thở dài đầy tâm trạng : - Đến bao giờ mới hết những mảnh đời như thế. Hai mẹ con tôi cứ im lặng như thế một lúc lâu.