61 Người kia hờ hững gật đầu : - Phải ! Tôi bịt miệng lại… Ối ! Thì ra người kia chính là anh ấy ! Nhiều suy nghĩ hỗn loạn cùng xảy ra một lúc khiến đầu óc tôi trở nên rỗng tuếch.
62 Nắng đã trở nên dịu đi. Không còn mang theo sự hanh khô và bỏng rát như ban trưa nữa. Tôi hít từng ngụm không khí đầy bụi xe vào chật phổi vẫn không cách nào đẩy tâm trạng ra khỏi sự rối bời.
63 Ánh trăng huyền ảo len lỏi xuyên qua ô cửa sổ nhỏ có phần ảm đạm. Tôi thẫn thờ đưa mắt nhìn quanh căn phòng mà mình đã gắn bó bao năm nay. Ở góc nhà, đồ đạc đã được gói gọn vào hai chiếc va li lớn.
64 Sớm hè trong veo nắng. Từng vệt rải dài khắp mọi ngóc ngách. Dệt vàng ươm cả bầu trời xanh thăm thẳm. Tôi hoảng loạn nhìn anh nắm tay tôi kéo ra khỏi xe.
65 Căn phòng đầy nắng sáng rực rỡ. Qua ô cửa sổ, là khoảng vườn cỏ ba lá xanh mượt, chiếc xích đu gỗ nhỏ đung đưa. Bức tường nơi đây được phủ lớp sơn nhiều màu, độc đáo và bắt mắt.
66 Căn phòng đầy nắng sáng rực rỡ. Qua ô cửa sổ, là khoảng vườn cỏ ba lá xanh mượt, chiếc xích đu gỗ nhỏ đung đưa. Bức tường nơi đây được phủ lớp sơn nhiều màu, độc đáo và bắt mắt.
67 Căn biệt thự trắng rực rỡ dưới ánh nắng… Gió hè lay động chiếc xích đu gỗ nhỏ, đem theo hương thơm cỏ dại lan tỏa khắp không gian. Bước ra từ một chiếc xe hơi màu đen sang trọng, một người có trang phục màu đen đi ngang qua đài phun nước tiến thẳng vào bên trong.
68 Hết những cơn run rẩy , hết những cơn hoảng loạn, tôi bắt đầu lấy lại được cảm giác… Tôi buông anh ra, mặt nóng bừng, cơn xấu hổ trỗi dậy một cách mạnh liệt , mất bình tĩnh nói : - Em…ngủ đây ! Mắt anh hiện những tia khó nắm bắt, âm điệu trong giọng anh rất dịu dàng khiến tôi có chút lạ lẫm : - Vy Anh không ăn tối à ? Tôi lắc đầu, tinh thần đã hoàn toàn kiệt quệ : - Em không muốn ăn.
69 Mùi sương sớm bay vào phòng mang theo hơi lành lạnh. Tôi đưa đưa tay mò mẫm tìm chiếc chăn, mắt vẫn díp lại không thể mở ra nổi. Trời !!! Cái chăn phản chủ này , nằm ở đâu kia !!! Tôi vừa cựa người để tìm cho dễ thì… Rầm ! Cả người tôi nằm gọn dưới sàn nhà.
70 Nhiệt độ trong xe mát dịu khác hẳn với sự ngột ngạt bên ngoài. Tôi nhanh chóng lấy lại được tinh thần, vừa ăn kem vừa ngắm anh. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng , tay áo xắn lên, mắt nhìn về phía trước.
71 Ánh tịch dương nhẹ nhàng buông xuống , rải đều khắp bờ sông… Chiều muộn ngày lộng gió. Công viên chỉ còn thưa thớt vài bóng người. Gió thổi bay mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ… Trên chiếc ghế đá, một cô gái cúi đầu , vẻ mặt não nề, cười nhạt : - Yêu tôi à ? Chàng trai ngồi bên cạnh, mang theo nét trầm mặc lặng lẽ gật đầu.
72 Đêm hè đầy gió. Qua một ngày nắng gay gắt, vườn cỏ vẫn giữ nguyên được nét xanh mượt và tỏa hương thơm dịu nhẹ. Màu trắng trang nhã của căn biệt thự nổi bật giữa sắc đen của đêm.
73 Sắc trời về đêm càng thêm tối… Chiếc kim đồng hồ càng nhích dần đều theo từng tích tắc. - Nhưng mà chú ấy à, cứ vùi đầu vào những bản thiết kế, gái theo thế nào cũng mặc kệ.
74 Vẻ mặt anh rất đỗi thản nhiên , nhanh chóng thoát nick giúp tôi, nhanh chóng tắt máy. Căn phòng phút chốc trở nên thật yên tĩnh. Chỉ còn lại thứ ánh sáng xanh dịu phát ra từ chiếc đèn ngủ trên bàn.
75 Đêm hè tĩnh lặng… Ánh sáng xanh dịu bao quanh khắp căn phòng… Mắt tôi dần ríu lại , từ từ chìm vào giấc ngủ. Và… Tôi lại gặp cô bé ấy. Trong không gian đen tối và ẩm thấp , cô bé ấy thu mình ở một góc, mặt vùi sâu vào hai chân.
76 Thành phố được nhuộm bởi màu vàng rực rỡ… Những tòa cao ốc chọc trời đứng sát nhau tạo thành khối hùng vĩ đón từng đợt nắng lớn… Hàng loạt ô cửa kính phản quang cùng hắt những tia sáng mạnh mẽ xuống mặt đất tạo nên một khung cảnh rực vàng tráng lệ… Nhưng… Có một tòa cao ốc màu đen huyền bí tách biệt hoàn toàn khỏi không gian đó… Quanh nơi ấy, dường như không hề tồn tại bất kì vệt nắng nào có thể xuyên tới được.
77 Lớp học ngày hè nóng bức đầy ngột ngạt… Hai dãy bàn ghế xiêu vẹo xếp chồng chéo nhau đầy lộn xộn. Phòng học bây giờ chất đầy những thể xác uể oải và cả những tinh thần rệu rã đang không ngừng quằn quại.
78 Có đợt gió ùa vào đem chiếc rèm cửa màu trắng đơn nhã khẽ tung bay. Làn không khí mát dịu dần lạnh lẽo…nặng nề… - Ta là sợ con bé không chịu nổi ! Ta cũng như cháu, cũng yêu Vy Anh hơn cả chính mình.
79 - Nếu không muốn em tháo giày ra thì anh đi chậm lại ngay ! – Tôi hoảng hốt bíu chặt vào áo thư kí Hoàng, nhấc chân từng bước thật e dè trên đôi cao gót đế…10 phân ! Thư kí Hoàng đứng giữa làm tay vịn cho tôi và Vũ, thở dài một tiếng : - Hai bạn rắc rối quá ! Là phái đẹp thế nào lại không biết đi co gót ? Thế này có khác gì tôi rước hai bạn từ trên núi về không hả ? Tôi lườm người đang vênh váo kia , chỉ muốn đá ngay cho anh ta một cú ! Nếu không phải vì cuộc gặp mặt quan trọng mang tính chất định đoạt cho hôn nhân đại sự cả đời của anh ta thì tôi đã không phải biến mình thành tệ hại thế này.
80 Quá đáng lắm ! Cô ta…cô ta dám nói thẳng thừng như thế ! - Ai bảo là không có chứ ? Trúc Vũ đột nhiên biện hộ với chất giọng tức tối. Ồ…Chẳng phải lần trước anh từng bảo rằng tiêu chuẩn của Mạnh Vũ cũng không phải là Trúc Vũ đấy ư ? Cô ta nói như vậy khác nào là đang động chạm tới vết thương sâu kín của Vũ chứ… Hừm…Cô nàng kia sao cứ đem sự tự tin yếu ớt của hai đứa tôi ra mà khiêu khích thế kia ! Thư kí Hoàng không ngờ chúng tôi lại phản ứng mạnh mẽ như thế, sững người một lúc rồi lấy lại ngay phong thái cợt nhả : - Em yêu à, không có cái này thì có cái khác.