21 -Vy Anh , Vy Anh , cậu làm sao thế ? Giờ chào cờ, tôi tựa vào người Trúc Vũ, uể oải : -Tớ muốn ngủ, cậu ngồi im đi. Trúc Vũ xô đầu tôi ra, lải nhải : -Tớ mới là người phải ngủ mới đúng.
22 Ko có gì làm. A, thấy rồi. Tôi xòe tay ra, để mấy viên thuốc trên đó…ngắm nghía. Cũng màu mè, nhỏ nhỏ, xinh xinh rất đáng yêu. Thích thật đấy. Tôi bắt đầu đưa một viên lên miệng… Bùi Quang bỗng nhiên lao tới, giằng lấy viên thuốc đó, nhìn tôi một cách giận dữ : - Em có biết mình đang làm cái gì ko ? Tôi hơi giật mình, mấy giây sau mới mở miệng được : - Em uống thuốc.
23 Những ngày sau đó, Bùi Quang rất kì lạ. Thường xuyên đến lớp tôi nhưng chỉ ngồi im…nghe nhạc và chơi PSP. Làm hại ko khí lớp tôi ngày càng u ám. Có ngày Bùi Quang còn đi xe đạp cùng Mạnh Vũ tới trường rồi cùng chúng tôi về nhà Trúc Vũ ăn trưa.
24 Tôi đánh rơi nhịp thể, ko thể đối diện được với anh, chỉ biết cúi thấp đầu và giữ để mình …ko khóc. Anh vẫn ở phía đối diện. Hai người chúng tôi cứ im lặng thật lâu như thế.
25 Lúc tôi tỉnh dậy đã là 8 giờ tối, lững thững bước ra phòng khách uống nước. Mẹ vẫn đang còn xem tivi, thấy tôi thì hỏi : - Con mệt hay sao ngủ từ lúc chiều vậy ? - Vâng, con hơi mệt.
26 Trưa nay ở lại dọn vệ sinh lớp nên ra về hơi muộn. Ko sao cả, về rồi cũng chẳng có gì làm. - Vy Anh, mình đi tới quán Mcdonald dần đây đi. Tôi hứ một tiếng : - Tớ thừa biết là cậu giả bộ rủ rê.
27 Tôi ngồi ở ghế sofa, ngắm nhìn anh đang tập trung vào công việc. Chỉ nhìn nghiêng thôi nhưng cũng đủ để tôi phải đắm chìm trong khung cảnh ấy rồi. Chợt anh nhìn tôi : - Đừng nhìn anh nữa, được ko ? Tôi bối rối nhìn đi nơi khác , cắn bút , quay lại với đống bài tập hóa còn ngổn ngang trên bàn.
28 - Duy Phong, cậu …. – Thư kí Hoàng chưa nói hết câu thì đã thấy Duy Phong ra hiệu im lặng. Anh đưa mắt nhìn về phía sofa. Thư kí Hoàng cũng nhìn theo, suýt nữa thì phì cười , rồi rón rén tới cạnh bàn Duy Phong : - Từ khi nào thế ? - Lúc họp xong, trở lại đã thấy như vậy.
29 - Duy Phong, cậu …. – Thư kí Hoàng chưa nói hết câu thì đã thấy Duy Phong ra hiệu im lặng. Anh đưa mắt nhìn về phía sofa. Thư kí Hoàng cũng nhìn theo, suýt nữa thì phì cười , rồi rón rén tới cạnh bàn Duy Phong : - Từ khi nào thế ? - Lúc họp xong, trở lại đã thấy như vậy.
30 Sáng thứ 7, hai đứa tôi đến lớp học mà chỉ lo bàn xem chủ nhật sẽ đi chơi ở đâu. Vì lâu lắm rồi chưa đi cùng nhau. Giờ hóa, vì thấy lo chấm bài lớp 12 nên ra ra đề cho chúng tôi tự làm.
31 - Duy Phong, cậu …. – Thư kí Hoàng chưa nói hết câu thì đã thấy Duy Phong ra hiệu im lặng. Anh đưa mắt nhìn về phía sofa. Thư kí Hoàng cũng nhìn theo, suýt nữa thì phì cười , rồi rón rén tới cạnh bàn Duy Phong : - Từ khi nào thế ? - Lúc họp xong, trở lại đã thấy như vậy.
32 Sáng thứ 7, hai đứa tôi đến lớp học mà chỉ lo bàn xem chủ nhật sẽ đi chơi ở đâu. Vì lâu lắm rồi chưa đi cùng nhau. Giờ hóa, vì thấy lo chấm bài lớp 12 nên ra ra đề cho chúng tôi tự làm.
33 Lúc anh đưa tôi trở lại thì đã tới giờ sinh hoạt lớp. Mọi người đều nhất loạt hướng ánh mắt nhìn cúng tôi nhưng ko phản ứng gì. Có lẽ kiềm chế trước sự lạnh lùng của anh.
34 Tôi đưa mắt cầu cứu Bùi Quang và Mạnh Vũ nhưng họ …cũng đang hoang mang. Nguyễn Phương cả người run lên, ko dám nhìn anh, lắp bắp nhưng rồi cũng ko nói được gì.
35 Tôi bị cảnh vật choáng ngợp trước mắt làm cho kích động, thiếu chút nhảy cẫng lên : - Oaaaa, là căn biệt thự trắng. Aaaa, đẹp thật đấy ! Ngay trước mắt là căn biệt thự trắng đầy tráng lệ,sang trọng nằm nổi bật ngay giữa những nhà cao tầng hiện đại.
36 Tôi nhắm mắt , thả lỏng người, đầu nhẹ bẫng , tận hưởng bầu ko khí yên bình và ngọt lành này. Mùi thơm nhẹ của cây cỏ , cả tiếng chim ríu rít. Trên chiếc xích đu gỗ, tôi y hệt như một nàng công chúa lạc vào xứ sở thần tiên vậy.
37 Một chàng trai trẻ đưa mắt liếc nhìn quanh quan bar náo nhiệt và ồn ào. Giờ này đã là hơn nửa đêm, vì thế đây đang là thời điểm náo nhiệt nhất của quán.
38 Trước khi đi, chúng tôi rẽ qua siêu thị , dốc hết tất cả tiền của ba người mua rất rất nhiều đồ chơi và quà vặt. Tuy nhiên, tôi có hơi lo lắng dù đã trữ sẵn thuốc say xe.
39 Ầm !!! Tôi tưởng như một quả bom đang giáng mạnh vào đầu mình. Các thùy não cũng đã giãn đứt ra. Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Não bộ chẳng thế xử lí nổi điều gì.
40 Hai người tên Vũ ăn xong thì rủ nhau sang phòng ăn của lũ nhóc. Thư kí Hoàng lại tỏ vẻ bí ẩn , liếc nhìn chưa thấy anh quay lại thì nói : - Cậu ấy hôm qua tới giờ vẫn chưa ngủ một chút nào đâu.