41 Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, toát lên vẻ vừa bí ẩn vừa cuốn hút , ánh mắt có chút cao ngạo :- Ảo thuật biến mất. Mọi người đều phải thốt lên.
42 Kéttttttttttttt…. Tiếng phanh xe chói tai phá tan bầu không khí vốn luôn yên tĩnh và có phần ảm đạm ở một khu phố. Nếu như mỗi lần nghe thấy tiếng động này, tảng đá đè nặng trong tim bà sẽ được trút bỏ, nhưng hôm nay nó lại càng khiến bà cảm thấy như mình ngừng thở.
43 Cả hai người ngồi ở ghế sofa đều giật mình, kinh ngạc nhìn anh. Bùi Vĩnh run run giọng :- Quang …Con …Anh không nhìn ông, bước đến bên cạnh người phụ nữ :- Mẹ !Bà ta không ngờ Bùi Quang lại phản ứng như thế này, như vậy là anh chưa nghe được gì rồi.
44 Mọi người bắt đầu chú ý hơn, vẻ mặt đầy tập trung. Còn anh tựa đầu vào tường, tỏ ra bàng quan và mặc kệ. Thư kí Hoàng nhìn những ánh mắt mong chờ của chúng tôi…đột nhiên nghiêng đầu sang trái…sang phải…Chưa hết, hai tay đan chéo vào nhau , xoay xoay…Hự ! Đây là những động tác khởi động thể dục mà…Đã như thế, vẻ mặt còn cứ vênh vênh…Đúng là hơn cả khác người.
45 Tôi dựa vào người anh, lo lắng :- Anh cũng nên về phòng nghỉ một chút. Anh nhẹ giọng :- Không cần. - Vậy anh có đói không ? Ăn cái này nhé !Tôi bóc sẵn bánh ra, cái này là bánh qui thuộc dòng Bebe, là nhãn hiệu nổi tiếng đấy ! Vì cái này mà tôi sẵn sàng tẩy chay cơm.
46 Phía trước, Rider Nguyên đội mũ phi hành viên, thoáng chốc đã trở thành một phi công đầy khí phách. Thư kí Hoàng ngồi bên…oan hồn thì vẫn là oan hồn. Anh ngồi cạnh cửa sổ…nhắm mắt…ngủ.
47 Sáng dậy, đã thấy bố loay hoay phụ mẹ dưới bếp. Vẫn còn có chút không tin là bố sẽ mãi ở đây. Bố mẹ đang nói chuyện gì đấy thấy tôi thì im lặng. Bố nở một nụ cười hiền :- Chào buổi sáng, con gái.
48 Mang theo khuôn mặt hơn cả bí xị, hai đứa tôi lên lớp. Trên hành lang , có nhiều đứa đứng túm tụm lại với nhau, vừa thấy tôi và Vũ thì nhào tới…giúp chúng tôi xách balô, cười niềm nở :- Vy Anh hôm nay xinh quá.
49 Lúc rời khỏi quán, tôi nói với anh : - Bây giờ em về nhà với bố đây. Anh sẽ về công ty à ? Anh lướt qua chiếc đồng hồ màu xám bạc , nhẹ nhàng : - Không.
50 Khoảng âm u và mờ mịt của những sáng mùa đông đã dần bị xua đi, thay vào đó là từng vệt nắng vàng chiếu xuống, len lỏi vào gian phòng bếp ấm áp… - Vy Anh, cho thêm vào một ít dầu vừng đi – Trúc Vũ đeo tạp dề , chỉ huy.
51 Tầng 10. Màu chủ đạo là sắc xám lạnh. Tôi bước ra khỏi cầu thang máy, vẫn còn chưa hết choáng váng vì màn chào hỏi đầy hoành tráng ở dưới đại sảnh vừa rồi.
52 Nền trời thênh thang đen mộc một màu. Ánh trăng mờ nhạt ẩn hiện sau đám mây dày đặc. Ngày mai…có lẽ là sẽ có mưa lớn kéo đến. Gian phòng lớn được bao phủ bởi thứ ánh sáng ấm áp.
53 Lại thêm một ngày lạnh lẽo trong số chuỗi ngày dài bất tận của mùa đông. Trên đoạn đường tới trường, tôi và Trúc Vũ không ngừng trêu chọc nhau. - Này, Mạnh Vũ nhà cậu đang ở đằng kia với em nào kìa ? - Haha.
54 Một người phụ nữ có gương mặt hiền hậu, khoác trên người bộ trang phục quí phái nhưng lại không kem phần đơn thuần, giản dị. Bà không ngừng khóc, nghẹn ngào : - Con trai yêu của tôi! Sao mọi chuyện lại có thể như thế ! Bên cạnh, một người đàn ông đầy cương nghị, toát ra vẻ uy nghiêm quyền quí.
55 Nền trời thoáng đãng không hề có một chút gió… Hôm nay là một ngày đầu tháng rét căm. Quảng trường khá thưa người. Tôi thích thú nhìn đồng xu nhỏ đang chìm dưới đáy bể nước.
56 Bà bình tĩnh ngắt điện thoại, nói với Trúc Vũ : - Con đi vào phòng. Dáng vẻ xa lạ này anh chưa bao giờ thấy ở bà, người phụ nữ có gương mặt phúc hậu luôn mỉm cười đầy dịu dàng.
57 - Vy Anh … Trúc Vũ vừa thấy tôi ngồi vào bàn thì ngạc nhiên kêu lên. Tôi đặt balô dưới chân, lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học đầu tiên , thờ ơ : - Sao không chờ tớ ? Trúc Vũ ấp úng : - Tớ …tớ…tưởng cậu … Tôi xùy một tiếng rồi ngồi im nhìn lên bảng, mặc kệ Trúc Vũ vẫn còn đang tròn mắt nhìn tôi chằm chằm.
58 Vừa bước xuống chuyến xe bus đầu tiên , tôi lặng lẽ đứng dựa vào một gốc cây gần đó. Cả người mềm nhũn, đưa mắt nhìn về phía bên kia đường. Hôm nay là một ngày đầy mây mù và có hơi lành lạnh.
59 Một ngày lạnh lại đến và tôi tiếp tục tồn tại. Để quên đi sự đau khổ…có người chọn cho mình sự bận rộn, có người tìm một niềm vui mới nhưng cũng có người để mặc cho đau khổ ấy tự cào nát tâm can.
60 Cả người tôi như mất thăng bằng, muốn ngã nhào… Hồn phách thất lạc… Đứng bên cạnh, nụ cười đắc ý của Hoài Vân phụt tắt, vẻ mặt trở nên cứng đờ. Anh cúi người ôm tôi : - Vy Anh, anh về rồi đây.