1 “A!”
Cảm giác lão công ở bên cạnh đang dắt tay mình không chỉ dừng cước bộ trong nháy mắt còn đơ người ra, Vu Hàn khó hiểu cũng dừng bước theo, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại quay đầu nhìn về phía nam nhân đang đứng ở ngoài cửa lớn nhà trọ 8 tầng, khẽ tựa vào bên trụ cửa, mỉm cười, nhấc tay chào hỏi với bọn họ.
2 “Hey ya! Tiểu thư, tất cả đồ của cô hẳn là đều ở đây cả chứ? Tôi có quên chưa chuyển gì xuống không? Cô có muốn lên xe kiểm tra lại một chút hay không?”
“Không cần, chỉ có bốn rương hành lý này mà thôi.
3 Bên ngoài quán trọ thoạt nhìn cũ cũ kỹ kỹ, trang bị bên trong cũng rất cũ, nhưng chỉ cần người có thể ở được, có nước ấm để có thể tắm rửa, hơn nữa phí ăn ở tương đối rẻ, vậy là đủ rồi.
4 Quỷ xui xẻo luôn ám nàng đã bỏ đi thật rồi sao?
Mới lạ!
Âu Dương Liên lê theo cái chân bị thương, vẻ mặt tức giận đi từng bước một về hướng nhà nghỉ mà cô ngủ tạm.
5 “Bà chủ cho tôi rượu! Tôi muốn uống rượu!” La Kiệt tâm tình buồn bực nện xuống mặt bàn lớn tiếng nói, hắn cần uống rượu để phát tiết một chút.
“Vị tiên sinh này, anh muốn uống rượu mời anh đến quán bar mà uống, chỗ này của tôi là quán mỳ, chỉ bán mỳ không bán rượu có được không?” Vu Hàn hai tay ôm ngực, lấy vẻ mặt “anh là tới gây sự” trừng mắt hắn.
6 “Tại sao chuyện của bạn gái của nhà cậu lại muốn tôi giải quyết giúp chứ?”
“Ai, dù sao chỉ là nhấc tay chi lao (tiện tay giúp đỡ một việc nhỏ nhặt, không đáng kể đến) thôi mà.
7 “Chúc mừng đính hôn!”
Nhiệt liệt vỗ tay, tươi cười chân thành, mấy đứa trẻ vừa gọi vừa nhảy, chạy qua chạy lại trong không gian rộng rãi, nơi này là tầng chín cao nhất mà khu nhà trọ tám tầng vừa mới xây thêm, giờ phút này, trong bầu không khí vui mừng tràn ngập của khu nghỉ ngơi làm cho Âu Dương Liên vừa mới đến thật kinh ngạc và cảm động nói không nên lời.
8 “Tiểu thư, bánh ngọt này là vị tiên sinh mặc áo sơ mi màu vàng ở bên kia mời ba vị, chúc ngon miệng. ”
Nhìn theo nhân viên phục vụ xoay người rời đi, Vu Hàn cùng Lâm Tuyết Nhan liếc nhau một cái, lại nhìn về phía Âu Dương Liên đang trừng mắt nhìn một bàn đầy bánh ngọt, hoa quả và đồ uống, nhịn không được nhếch miệng mỉm cười.
9 Ha ha… thật là hả lòng hả dạ a!” Vu Hàn vỗ bàn cười to, bây giờ tâm tình của cô chỉ có thể dùng một từ sảng khoái để hình dung, thật sự là quá sung sướng, ha ha…
Buổi tối mọi người cùng nhau liên hoan thì cô liền khẩn cấp đem chuyện phát sinh ở cửa hàng nữ trang hôm nay một năm một mười kể hết ra, cô vừa nói vừa cười, một vẻ rất là High.
10 Mất trí nhớ chọn lọc?
Cô còn tưởng là cái danh từ này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hoặc kịch truyền hình, không ngờ nó lại phát sinh trên người cô.
11 “Không cần cà phê, mà sữa tươi hoặc nước trái cây đều được đúng không?” Vu Hàn rót chén sữa tươi cho Âu Dương Liên vừa mỉm cười hỏi, “Có muốn thêm vài miếng bánh mì nướng không? Cô đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.