1 Đây là một thế giới của biển cả. Đây là một thời đại hoàng kim của hải tặc. Trên lục địa Vân Khung, ba phần là đất liền, bảy phần là biển, Hàn Chiêu, Hắc Lịch, Hoa Phong, ba đại lục trời nam đất bắc, dùng biển để ngăn cách, việc buôn bán ven biển rất nhiều, vì vậy cũng sinh ra vô số hải tặc.
2 Ánh mặt trời lấp lánh, đúng chuẩn mực tiết trời mùa xuân. Trời xanh mây trắng, nước biển xanh trầm chập chờn, từng lớp sóng đoổi bắt nhau, một con cá lớn nhảy ra khỏi mặt nước theo sau hai con cá bé, tung người lên cao khỏi mặt biển, vòng thành một đường cung trên không trung rồi rơi xuống nước, bắn lên chút bọt nước.
3 Băng Vũ Nguyệt liếc nữ tử kia, nhẹ gật đầu rồi cũng không nói gì, nàng là kiểu người thiên vị nhưng chuyện này, lệch đi một ly là sai cả ngàn dặm. Những cô gái này trong tay hải tặc cũng chỉ có một tác dụng, chính là để làm ấm giường, dùng để giải quyết sinh hoạt buồn tẻ trên biển, còn sống bị hưởng dụng, chết lại bị ném xuống biển, cũng là một đám người tội nghiệp, bởi vậy Băng Vũ Nguyệt mặc dù Băng Vũ Nguyệt có lạnh lùng nhưng vẫn trả lời nàng ta.
4 Băng Vũ Nguyệt thấy vậy, ánh sáng trong mắt lại càng lạnh hơn, cắn răng một cái, trong tay nổi một tia sáng rồi lao đến như tia chớp. Hải tặc đầu lĩnh kia có thể xưng bá một vùng biển, chung quy lại vẫn là có công phu, đáng tiếc gã lại gặp phải Băng Vũ Nguyệt, người tạo ra phong vân trên cả ba đại lục, mặc dù lúc này là hổ xuống đồng bằng nhưng cũng không phải là dễ chọc.
5 Mặt biển gầm rú, màu vàng và bạc giao màu đỏ sậm, bốc lên từ dưới biển, xinh đẹp mà kinh thế tuyệt tục. Nhất thời trong trời đất như không còn lại âm thanh, chỉ còn lại bóng dáng xinh đẹp kia.
6 Mạc Tinh lập tức nhớ tới tên đầu sỏ khiến nàng tới nơi này, trong nháy mắt, sắc mặt Mạc Tinh lạnh lẽo, xoay người hướng ngược lại lặn vào trong nước, nhắm hướng bên cạnh bờ mà bơi tới.
7 Hai nam nô đưa khung sắt lửa than tới trước giường rồi cung kính thi lễ với Minh Dạ, lặng yên không một tiếng động lui ra, còn Minh Dạ thì đi thẳng đến trước giường Mạc Tinh trước, từ trên cao nhìn xuống Mạc Tinh.
8 Một đêm kích động, đến bình minh Minh Dạ mới thả Mạc Tinh ra. Trọng thương trên người chưa chưa lành, lúc này lại bị ấn kí giày vò, tâm tư suy nhược, toàn bộ cơ thể đều mệt mỏi, nàng sốt cao mê man không lùi.
9 “Nàng nghĩ sao?” Lời nói nhu hòa vang lên bên tai Mạc Tinh, hai ngón tay Minh Dạ đã điểm lên huyệt giữa Mạc Tinh, Bách Hối Nhị Huyệt. Nháy mắt, Mạc Tinh chỉ cảm thấy đan điền trống rỗng, nội lực nàng tích lũy liền biến mất vô tung vô ảnh, Minh Dạ đã che đi võ công của nàng.
10 Trên mặt Minh Dạ mặc nhiên bảo trì bộ dáng tươi cười, nghe nói vậy rất dứt khoát buông tay ra, cười cười nhìn Mạc Tinh hất lên tay áo, xoay người bỏ đi, một chút mặt mũi cũng không để cho hắn.
11 Nhã Ngư vừa thấy sau lưng có người, tâm thần kinh hãi lập tức định thần, đố kỵ và oán hận một khắc dường như ngập trời, còn dám động thủ với nàng. Nàng ta lập tức quát lớn một tiếng, đá lớn phóng tới trước mặt Mạc Tinh, giơ roi đánh tới Mạc Tinh, roi bay như múa, tuy đang tức giận nhưng tầng tầng lớp lớp roi như múa của nàng ta roi nào cũng đầy uy lực.
12 Vốn trong nội tâm hải tặc khắp nơi còn cảnh giác, vừa thấy Minh Dạ chí công vô tư, quang minh lỗi lạc như thế, ở trên đảo xác thực là không có cơ quan gì, bên ngoài đảo cũng không đóng chiến thuyền, trong nhất thời đều có chút buông lỏng đề phòng.
13 Thiếp thân hộ vệ Lam Sơn vẫn đứng sau lưng Minh Dạ, trao đổi ánh mắt cùng Minh Dạ, cung kính nói “Vâng” rồi quay người bước ra ngoài. Trong sảnh săn bắn, một đám đầu lĩnh hải tặc nghe xong lập tức ầm ầm khen hay.
14 Đám hải tặc đầu lĩnh xung quanh bọn họ vừa thấy biến cố bất thình lình, mãng xà rõ ràng xông lên khán đài nhắm ngay Ám Hoàng Minh Dạ liền không khỏi sững sờ, sau đó từng người một không có hảo ý điên cuồng hét lên, nét mặt bắt đầu hưng phấn.
15 “Các vị không sao chứ?” Giọng nói lười biếng vang lên, Minh Dạ cúi đầu, ánh mắt đảo qua mọi người. Vốn khắp nơi loáng thoáng không ngừng tiếng rên rỉ, nháy mắt đã tĩnh lặng lại, mọi người nhanh chóng tiếp lời gượng cười ha ha nói: “Không có việc gì, một đầu mãng xà nho nhỏ mà thôi, không có việc gì, không có việc gì.
16 Hai chân vẫn còn khẽ run nhưng ánh mắt kiên định kia nói cho hắn biết, nàng muốn đi. Cho tới bây giờ, Mạc Tinh vẫn không có một chút hứng thú nào đối với chuyện của hắn, hôm nay nàng lại đi cùng hắn, Minh Dạ nhướng mày, trong mắt là ánh sáng u ám, đã hiểu rõ được một chút.
17 “Vật ấy đến cùng là thật hay là giả?” Sau khi cuồng hỉ và hưng phấn, đột nhiên có tiếng người nào đó phá vỡ hoàn toàn sự yên tĩnh. Ánh mắt huyết hồng lập tức yên tĩnh trở lại, hơn một ngàn thế lực đang ngồi, ngay ngắn ngửa đầu nhìn sắc mặt bất động của Minh Dạ, đúng vậy, Tượng hải thần này là thật hay giả? Ám Hoàng Minh Dạ lại lấy ra, sao lại hào phóng như vậy, nếu là đồ giả, lại để cho bọn họ tranh giành tới đầu rơi máu chảy, chẳng phải là chuyện tốt đối với hắn hay sao, trong lúc nhất thời, trên mặt mọi người đều hiện lên nghi vấn.
18 Năm ngón tay chế trụ tay Mạc Tinh, trong mắt Minh Dạ cuồn cuộn nhưng chưa từng hiện vẻ tức giận, người của Minh Dạ hắn chỉ có hắn mới có thể để nàng sống hoặc để nàng chết, đây rõ ràng là nàng đi tìm cái chết.
19 Trên mặt người trước mắt vẽ một ký hiệu hình mũi tên đen kịt, dường như che mất nửa khuôn mặt, liếc nhanh sẽ khó phân biệt chân dung, nhưng ánh mắt ác liệt kia, một thân nghiêm nghị và khí chất vương giả, sao có thể che dấu được.
20 Kiếm quang bay múa, giết chóc bức người. Nhưng lại thấy Mạc Tinh một kiếm ngang trời, mũi kiếm thẳng đến cổ nam tử thanh tú, cùng lúc nghiêng người một chưởng đến lồng ngực nam tử độc nhãn, mũi chân bay nhanh xen lẫn sức mạnh, phá không đá xuống, Hộ vệ Trân gia dùng một địch ba, đồng thời ra tay.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 30