1 Phía chân trời thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sấm ầm ầm, mưa to xối xả xuống, gột rửa bùn đất, tạo thành một cỗ bụi đất màu vàng. Trong màn mưa, một con ngựa từ phương xa chạy như bay tới, không bao lâu đã chạy tới trước mắt, người trên ngựa lập tức xoay người nhảy xuống, cước bộ hơi hơi lảo đảo, giơ tay đem roi ngựa ném cho tiểu nhị đang chào đón trước cửa điếm, rồi chạy vội tiến vào bên trong khách điếm.
2 "Chào buổi sáng, Lạc công tử”. "Chào buổi sáng. " Quan sát nàng một thân nam trang, trong mắt Lạc Tử Thần mang theo ý cười sâu sắc, mặc dù có vài nơi không được vừa người cho lắm, nhưng nàng cũng đã rất khéo léo che dấu được, "Quần áo có vừa người hay không?"Cẩm Phượng Lan ôm quyền hướng về phía hắn, "Đa tạ”.
3 "Lan nhi, đến giờ uống thuốc rồi”. Cẩm Phượng Lan nửa người dựa ở đầu giường đột nhiên nghe thấy tiếng nói ôn nhuận này nên hơi hơi nhíu mày. Bắt đầu từ ngày hôm qua, hắn liền lấy danh nghĩa chiếu cố vị hôn thê mà ở lì trong phòng nàng không chịu đi.
4 Ta đương nhiên không nghĩ gả cho ngươi! Cẩm Phượng Lan cố gắng hết sức kìm hãm khát vọng muốn thốt ra lời đó, cau mày, trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời.
5 Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng tới gần, Cẩm Phượng Lan môi mân thành một đường, do dự một lát, cuối cùng cũng không có làm cái gì. Xuyên qua cổng vòm, lại đi qua hành lang, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy một thân ảnh đang lẳng lặng nằm trên xích đu dưới mái hiên.
6 Liễu Nguyệt Sanh cũng nhạy bén mơ hồ đoán được một loại khả năng nào đó, trải qua nhiều cuộc thăm dò mặc dù bạn tốt vẫn luôn tránh né, nhưng lại làm cho hắn càng thêm tin tưởng suy đoán của mình là đúng.
7 Lạc Tử Thần vuốt vuốt làn da bóng loáng tinh tế của nàng, khẽ lướt qua khuôn mặt tú lệ tinh xảo của nàng, cuối cùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi nàng, thanh âm khàn khàn mà mang theo ẩn nhẫn, "Lan nhi, hôm nay nàng thật là đẹp”.
8 “Thiếu phu nhân, mời người ngồi”. Tểu nhị một bên lau bàn, mời Cẩm Phượng Lan ngồi. Cẩm Phượng Lan mới vừa ngồi xuống ghế, bên cạnh bóng người chợt lóe lên, liền có hai người lần lượt ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.
9 Phản bội sự tín nhiệm của nàng còn chưa đủ, lại còn muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc*, khiến cho nàng trở thành người vong ân thất tín. *Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang, có nhiều thê thiếp.
10 Tia nắng ban mai rơi xuống vườn hoa trong viện, nha hoàn đứng ở hành lang cúi đầu nghiêm trang, trên tay bưng vật dụng rửa mặt một chút cũng không an ổn, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc về phía cửa phòng đang đóng chặt trong mắt lại toát ra tia nhìn lo lắng.
11 Lạc Tử Thần che lại bi thương trong lòng, ôm nàng đứng lên, đi vào trong căn phòng cũng chưa có lên đèn, đưa chân đá cánh cửa. Đi đến bên giường nhẹ nhàng đặt nàng xuống, kéo chăn đắp cho nàng, thanh âm có chút áp lực nói không nên lời, “Nàng có đói bụng không, ta sai người lấy chút ít thức ăn mang vào đây?”“Ta mệt mỏi, muốn ngủ”.
12 Cẩm Phượng Lan nhíu mày. "Thê tử lừa gạt phu quân dù sao cũng là không tốt". Nói xong cũng cảm thấy hơi xấu hổ, tay nắm thành quyền bờ môi khép hờ. Cẩm Phượng Lan cúi đầu cười yếu ớt.
13 Cẩm Phượng Lan xoay người khẽ ngắt một đóa hoa cúc đặt trước mũi khẽ ngửi, đối với sự tức giận của nàng ta coi như không nhìn thấy, vân đạm phong khinh nói nhỏ: "Biểu muội sai người đưa quần áo qua đây, cũng không có nói ra là dành cho tướng công, ngu tẩu còn tưởng rằng biểu muội biết ta chuẩn bị xuất môn, cố ý khâu cho ta làm hành trang nữa chứ".
14 "Cười cái gì vậy?”“Đột nhiên cảm thấy mình giống như già đi mất rồi". Lạc Tử Thần đau lòng ôm nàng vào lòng, trêu chọc nói: "Ta nhớ rõ Nam Cung tiểu thư so với nàng còn lớn hơn hai tuổi thì phải, vậy chẳng phải nàng ta càng già hơn hay sao?”"Nhìn qua mỹ mạo vẫn như trước, dường như lại càng thêm mê người hơn".
15 Vân Ngọc Thành tuấn nhan trắng bệch. Cẩm Phượng Lan mắt hạnh híp lại, nhẹ xoa xoa dây kết túi hương trong tay, ngăn không được hai gò má ửng đỏ, thái độ thẹn thùng khẽ tiết lộ.
16 Tống Lan gằn từng chữ: "Bởi vì yêu ngươi, ta mới làm ra chuyện không có lương tâm, mặc dù hối hận, ta cũng cam nguyện gánh vác hậu quả cho ngươi, nhưng mà, ta không thể tha thứ chính mình khi yêu một người có tâm địa ác độc như vậy, ta có mắt không tròng, hại người hại mình".
17 Cẩm Phượng Lan vẻ mặt hiền lành nói: "Ngươi lại đây, ta nghĩ muốn ngươi giúp ta chứng minh một chuyện". Giang Thanh Loan lại lui về phía sau. "Không muốn chết thì tới đây”.