1 Thời gian: Buổi chiều ngày xx, tháng xx, năm xx, ánh nắng ấm áp, bầu trời rất xanh. Địa điểm: thần điện gia tộc phù thủy. Có một thiếu nữ vừa qua tuổi mười tám, lại bị xem như đồ vật ném vào giữa Tinh Mang trận, hơn nữa, một bà lão còn hét to với cô gái: “Con nhóc chết tiệt kia! Nếu như con không học được cách tự mình sinh tồn thì không cần quay về đâu…”“Hả?! Sư phụ, không nên á a a….
2 Tả Tả đáng thương, đến giờ vẫn không ý thức được – – nguy hiểm đã tới rồi!Sau khi nói nhỏ “thật tốt quá” rồi thì liền suy nghĩ cuối cùng đây là thế giới gì? Phép thuật? Cổ đại? Nếu như là thế giới phép thuật, bằng kẻ không có chút phép thuật công kích nào như cô thật sự là xác định chết thảm rồi, bị đánh cho te tua! Nếu như là cổ đại, chế độ nam tôn nữ ti gì đó, với công phu mèo quào của cô…cũng tiêu đời…Hu hu… Sư phụ, xuyên không có phải là trò đùa đâu! Vẻ mặt Tả Tả bi thương.
3 Lúc Tả Tả tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một sơn động, trên người là một lớp da thú. Đồ của cô đã bị ném trong vỏ trứng cạnh giường, nửa vỏ trứng giống một cái thùng to, bên trong có thể đựng rất nhiều thứ.
4 Không những vậy, Thần Mặc còn xem cô như một đứa trẻ, anh dùng đuôi cuốn lấy eo của cô rồi đặt cô ngồi lên đùi mình. Bốp bốpBốp bốpBốp bốpAnh giơ tay đánh vào mông cô.
5 Không thể không nói trực giác của Thần Mặc rất chuẩn!Phần lớn phù thủy ở gia tộc phù thủy đều không thuộc dạng chủ động công kích, chỉ khi bị khiêu khích hoặc có uy hiếp thì họ mới đánh trả lại!Tả Tả sống ở gia tộc phù thủy tất nhiên cũng không ngoại lệ.
6 Kế hoạch của Tả Tả là cô hỏi anh về nơi này, không chừng có thể nhờ anh đưa cô đem tham quan thế giới này thứ!Sau khi Tả Tả nói bóng nói gió một hồi thì biết được một chuyện- thế giới này không phải là thế giới phép thuật hay cổ đại như cô vẫn nghĩ! Mà chính là thời kỳ chưa băng hà- thời viễn cổ?! Giống với thời vượn người ở trái đất?!Chỉ là ở nơi này khác một cái là, vượn người không tiến hóa mà lại là các loại dã thú?!Thế này này này này…Tả Tả xém chút thì xỉu.
7 Cuối cùng, không còn cách nào khác, Tả Tả chỉ có thể móc ra mấy viên thuốc tiêu hóa cho hắn. Loại thuốc này rất giống chocolate, đây là thuốc mà sư phụ chế riêng cho nàng nên hương vị giống với chocolate, còn có mùi thơm nữa!Bỏ vào miệng, Thần Mặc híp mắt lim dim, thoải mái kêu: “Ưm…”Trông y như con mèo nhỏ say rượu, vô cùng đáng yêu! Tả Tả nhịn không được mà đưa tay ra xoa lên đám lông ở cổ hắn, bộ lông mềm mại như vậy, thích quá! Nhất là phần ở cổ, làm tay nàng như mềm theo, lòng cũng cứ thế mềm theo luôn…“Muốn nữa…” Thần Mặc cúi đầu, đôi môi ướt át trông vô cùng gợi cảm.
8 Lát sau, Thần Mặc đem một đống cây dại về. Hắn đem về loại lá hình trái tim lớn khoảng bằng bàn tay, trông rất dày và ướt, chỉ bấm nhẹ cũng thấy nước phun ra!Thần Mặc bỏ vào miệng nhai, rồi kéo áo choàng của Tả Tả ra xong giật quần lót nàng xuống, cuối cùng dùng lưỡi bôi thuốc cho nàng.
9 Rất nhanh sau đó, một con hồ ly to lớn xuất hiện, cơ thể của nó chỉ cỡ một thước rưỡi nhưng nếu cộng thêm ba cái đuôi phía sau nữa thì cũng phải lớn hơn hai thước! Cả người nó phủ màu trắng bạc, đôi mắt hồ ly hình cung trông rất đẹp!Con hồ ly đẹp như vậy khi biến thành hình người tất nhiên cũng là một nam nhân đẹp vô cùng! Mái tóc màu bạc dài để lộ khuôn mặt mê hoặc đến cùng cực.
10 Ngay từ đầu nhìn thấy Thần lâm• thân thể trần truồng, còn tưởng rằng là thói quen của hắn, chờ càng về sau thấy Thần lâm, thấy hồ nhân —— Thấm Dương, sau đó, nàng dần dần bắt đầu rồi giải, đây không phải là một loại nhân thói quen, đây là một chủng tộc thói quen —— thú nhân thói quen! Đặc biệt thấy bọn họ như dã thú như nhau cách sống —— đi săn, giết chết thú, ăn sống, nghỉ ngơi, ngủ đoán giờ săn,.
11 Ở lại lãnh địa của Thần Lâm, Tả Tả phát hiện một chuyện thú vị đó là tuy Thần Lâm nói rằng phải thường xuyên đi săn, nhưng thỉnh thoảng hồ ly thú nhân Thấm Dương cùng với mấy cái thú nhân ở chủng tộc khác sẽ mang theo một vài con mồi đến đây, giống như động vật ở trong rừng rậm dâng lên thức ăn, cầu cho bách thú chi vương che chở cho họ vậy!Nhưng Thần Lâm cũng sẽ không thường xuyên sử dụng những thứ người khác dâng lên , đại khái thì cách tầm bảy ngày sẽ ăn một lần.
12 Đây là quyết định của hắn , quyết định mà hắn đã nghĩ tỡi từ lâu!Thế nhưng, hiện tại, Thấm Dương lại nói với hắn về việc họ nên cùng có chung giống cái , hắn không thể chấp nhận! Đây là điều chưa bao giờ hắn nghĩ tới! Hắn không biết nên làm như thế nào! Không ai cho hắn lời khuyên, hắn.
13 Tả Tả có điểm không biết làm sao. Nàng không phải là không tiếp thu hắn "cầu yêu", đây không phải là suy nghĩ của một người thường sao? Mấy tháng này ở chung, hắn đối với nàng quả thật không tệ nhưng nàng hay cảm thấy bất an.
14 Nàng sợ đến mức vội thu tay về, lại bị một cái chân thú ngăn cản. Vừa ngẩng đầu liền thấy Thần Mặc đã tỉnh lại từ bao giờ, mở to đôi mắt báo như chú cún con nhìn nàng, thấp giọng "Ô ô" thúc dục nàng: "Ô ô.
15 Vừa sáng sớm ngày thứ hai, Thần Mặc một lần nữa hình thú mang theo sương sớm đầy người trở về!Hắn vừa nhìn thấy Tả Tả liền bày vẻ mặt ủy khuất,chạy vội lại đây tìm kiếm an ủi: "Ô ô.
16 Nếu giống như là lúc trước Tả Tả đối với Thần Mặc không động tâm, có thể nàng vẫn giữ mình được, vấn đề là bây giờ, qua việc mấy ngày nay cùng ở chung, nàng đã động tâm, chỉ là nàng sợ đau nên mới không cùng hắn làm cái việc kia đi.
17 Thần Mặc cởi áo choàng của nàng, đem cả người nàng liếm mấy lần! Trên người nàng không có gì vết thương, nhưng hình như là đụng vào cái gì đó cho nên thân thể có chỗ bị xanh tím!Thần Mặc lần đầu tiên cảm ơn áo choàng của nàng rất bền chắc, bảo vệ da thịt của nàng không bị ngọn cây quẹt làm bị thương! Cũng may mắn, nàng có nhiều bí mật không muốn người biết như vậy để ở thời khắc mấu chốt, cứu nàng một mạng.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 364