1 Lộc cộc lộc cộc…Tiếng bánh xe từ chiếc vali cũ đang vang lên hòa cùng tiếng bước chânrụt rè, e sợ nhưng cũng đầy dứt khoát của cô gái 17 tuổi. Cô bé đanghướng về ngôi nhà mới của cô.
2 - Xuân. Em sao thế? Em bị ốm hả?Câu hỏi của phong như kéo cô ra khỏi dòng hồi tưởng của mình. Ngước lên nhìn anh, cô mỉm cười rồi đáp:- Dạ không có gì đâu ạ.
3 Trong căn phòng nhỏbé, tiếng khóc của một cô bé dường như làm cho căn phòng thêm u sầu. Phong nhẹ nhàng đến bên cô bé đó, ngồi bên cô bé,anh ôm cô bé vào lòngđể cô bé khóc.
4 Tối hôm đó, mọi người ai cũng nhận ra trên mặt của cô bé có nhiều vết thương hơn “cần thiết”. Cho dù bị hỏithế nào, cô cũng không nói ra lí do.
5 Sáng hôm sau, cô bước vào lớp vớichiếc cặp đã bị rách một bên quai. Mái tóc dài buộc cao cũng như quyếttâm không bao giờ thua trước đám nhà giàu đáng ghét kia.
6 “Rầm”Một đứa con gái với mái tóc dài, đen, thẳng hợp với đôi mắt đen của cô. Cô ta khá đẹp nhưng lại là một nét đẹp đanh đá. Nó đi thẳng một mạch tới bàn của Xuân đang ngồi, giật phắt chiếc tai nghe của cô ra.
7 Mở mắt ra, trước mắt Xuân là mộtcăn phòng cực VIP. To, rộng và được thiết kế vô cùng sang trọng, có mơcô cũng không dám nghĩ mình sẽ được bước vào căn phòng như thế này.
8 Bước vào lớp trong ánh mắt ngạcnhiên xen lẫn thích thú của đám bạn trong lớp. cô không quan tâm lắm, dù gì cô cũng đã quen với những ánh mắt đó.
9 Thế là Xuân đã vào hội học sinh cũng gần được một tháng rồi. Quả thật, kể từ ngày đó tới giờ, cô tí gặp rắc rối hơn hẳn nhưng không phải là không gặp.
10 Vừa đạp xe được nửa đoạn đườngthì trời bỗng mưa cái rào xuống. May là cô đã kịp trú tạm dưới cái máihiên của ngôi nhà gần đó nhưng cũng không thể nào tránh toàn bộ đượcVừa đạp xe được nửa đoạn đường thì trời bỗng mưa cái rào xuống.
11 30 phút sau…Cô bé bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ rộng thùng thình trên người. chiếc áo sơ mi xanh đã được xắn đến nữa khuỷa tay và chiếc quần lửng của Minh cũng gần như là quân dài của cô.
12 Ầm ầm…Tiếng sấm, ở ngoài cửa sổ vang lên và ngay sau đó là một loạt âm thanhồn ào vang lên. đầu tiên là tiếng hét, sau đó là tiếng “rầm” cảu mật vật nặng té và người té không là ai khác chính là Xuân.
13 Vừa về tới nhà, cô đã nhận rangay được ánh mắt lo lắng của Phong khi trên người cô là một bộ đồ contrai rộng thùng thình. Anh hỏi cô không dấu nổi sự thắc mắc và nghi ngờ:- Tại sao em lại ở với Minh ở kí túc xá nam thế? Còn quần áo em sao lại…?- A, dạ.
14 Cốc…cốc…Tiếng gõ cửa làm Xuân choàng tỉnh dậy. Mệt mỏi, dụi mắt nhìn qua chiếcđồng hồ báo thức. Đã 6h sáng rồi. Cô giật mình bật dậy nhưng cơ thể mỏinhừ của cô không nghe lời cô, phải cố gắng lắm cô mới ngồi dậy được.
15 - Xuân… Em không sao chứ? – Phong lo lắng hỏi. Cô từ từ mở mắt ra, toàn thân mỏi nhừ nhìn anh, hỏi: - Sao em ở đây? Đây là phòng ai thế ạ? Mấy giờ rồi ạ? Em còn phải đến trường nữa.
16 Trời đang trở lạnh, khẽ run runngười, Xuân nắm co ro. Một cánh tay ôm lấy người cô bé, vòng tay đó thật ấm áp. Mặc dù hơi khó chịu do bị ôm quá chặt nhưng so với cái lạnh màcô đang chịu thì đó quá là tuyệt.
17 Tại quán café J'R…Xuân ngập ngừng bước vào tiệm café đó. Đúng là nơi dành cho đại gia. Sang trọng và lịch sự hơn hẳn. Bầu không khí yên tĩnh với điệu nhạc dudương của chiếc violin làm cho mọi người đều cảm thấy dễ chịu và thoảimái.
18 Trong lớp, cô ngồi cạnh Triệt, đó sẽ là cơ hội tốt để giúp cô thuyết phục cậu ấy. Trong giờ học…Xuân ném cho Triệt một tờ giấy:Giờ ăn trưa lên sân thượng nhé.
19 Suốt một tuần, Xuân không nói chuyện với Triệt. Một phần do công việc nhưng cũng một phần là do côchưa dám gặp cậu. Suốt một tuần qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
20 - Dạo này em có gì vui lắm sao? – Vũ hỏi khi thấy thái độ “hăng say” làm việc của cô. - Dạ? Không, bình thường thôi ạ. – cô thờ ơ đáp. - Thật không đó? Thôi, em mang cái này tới phòng của Băng đi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp
Số chương: 50