21 Chiếc xe dừng lại ở trướcmột nhà hàng cực kì sang trọng. Băng bước xuống mở cửa rồi kéo cô bé rakhỏi xe rồi đi vào trong nhà hàng đó. - Hôm nay, hãy làm bạn gái của tôi.
22 Mở mắt ra, Xuân nhận ra mình đang ởtrong một căn phòng rộng rãi và rất sang trọng. Ngồi dậy, cô mới nhậnthấy mình đang mệt mỏi cực độ. Toàn thân đau nhức, đầu thì cứ ong ong.
23 Cạch…Cánh cửa đóng lại, mọi thứ trong căn phòng trở nên yên lặng. Triệt lặnglẽ bước vào phòng mình với tâm trạng tức tối. bác Lam cũng bối rối đitheo cậu.
24 Lúc này, Triệt mới bình tĩnh lại được. Nằm trên chiếc giường của mình mà trong anh hối hận vô cùng. Anh vô cùng xấu hổ và cảm thấy ghê tởm mình.
25 Đã 3 ngày sau cái ngày hôm đó. Giờ Xuân đã cảm thấy đỡ hơn nhưng vẫn còn hơi mệt, cô có thể đi lòngvòng quanh khuôn viên rộng lớn của bệnh viện.
26 Sau một tuần nghỉ học, Xuân quaylại trường học với công việc bù đầu. Chỉ còn hai tuần nữa thôi là tới lễ hội, cô và hội học sinh đang gấp rút hoàn thành nốt những việc còn lạicủa việc chuẩn bị lễ hội.
27 Xuân bước vào văn phòng thì dường như mọi người đã bắt đầu họp. Lén lén bước về phíachỗ ngồi của mình để không làm phiền mọi người lúc này cô mới bắt đầungước nhìn mọi người xung quanh.
28 30 Chăm chú làm nốt bài tập về nhàtrong quán cà phê gần trường. Dạo này dù có bận rộn như thế nào thì Xuân vẫn không thể lơ là việc học được. Sở dĩ cô chọn quán cà phê này vì nórất yên tĩnh, lại gần trường nên có thể chạy, hoàn toàn phù hợp với việc “chạy đi chạy lại” trên trường của cô.
29 Cả khu vườn tràn ngập màusắc sặc sỡ của các loại hoa, thoang thoảng trong gió là mùi hương củavài loại hoa. Khoan khoái bước sâu vào khu vườn, cô bất giác lùi lại vàkìm nén tiếc hét thất thanh của mình vì trước mặt cô là cả một đống sâuđã được ai đó bắt.
30 Sáng chủ nhật hôm đó, Xuân dậy sớm hơn thường ngày, chuẩn bị xong rồi chạy ra ngay quán cà phê đã hẹn. 9h15’…. Đã quá giờ hẹn 15 phút, Xuân sốt ruột nhìn đồng hồ trong khi đó, bốTriệt vẫn bình thản nhìn ra phía cửa ra vào như không hề có chuyện gìxảy ra.
31 Đứng từ xa nhìn Triệt đang“trút” giận lên chiếc bao cát ở nhà cậu. bây giờ, tâm trạng của cậu đang rất rối bời. Vui, buồn, tức giận, đau khổ…tất cả đan xe vào nhau là cảm giác lúc này của cậu.
32 Văn phòng giám đốc tập đoàn AJ – Dương Thế HùngMột người đàn ông đang trầm tư suy nghĩ. Suốt một năm qua, không lúc nào ông không bị dằn vặt bởi việc làm của mình.
33 Từ từ bước ra khỏi phòng tắm, Xuân nhẹ nhàng lau mái tóc dài đang ướt của mình. Mặc bộ Pyjama mà Triệt đưa cho mình, cô cảm thấy hơi ngại. Bộ pyjama hơi rộng so với cô nên cô phảisắn tay áo lên mới có thể mặc vừa.
34 Sau mấy tiếng liên ngồi trên máybay, giờ cả Xuân và Triệt đều đã tới Nhật Bản. Cảnh vật quanh đây thậtkhác so với ở Việt Nam, có lẽ do tâm trạng hồi hộp của Xuân mà ra nhưngcũng có lẽ đó là thật.
35 Ngồi một mình trong một căn phòngtrống đầy lạ lẫm khiến Xuân chợt cảm thấy có chút gì đó bất an. Cô cốgắng thở thật dài để lấy lại bình tĩnh và để che dấu đi cái sợ hãi đangkìm nén ở lồng ngực của mình.
36 Cạch…………………Tiếng cửa đóng lại rất nhẹ, tiếng bước chân nhẹ nhàng bước tới gần……Xuân chợt nhận thấy nó rất mơ hồ, mọi âm thanh đều rất nhỏ. Toàn thânmỏi nhừ, mắt vẫn cứ nhắm lại, không nhúc nhích gì.
37 - Sao cậu không ăn mà cứ nhìn nó hoài vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị à?Có cần đổi thức ăn không? – Triệt thấy lạ khi Xuân cứ nhìn chằm chằm vào bữa cơm vậy.
38 Bước vào nhà hàng đó, đã cósẵn một vài người phục vụ đứng đó đợi. Họ mỉm cười và cúi chào Triệt vàXuân rồi nói gì đó với Triệt rồi dẫn họ lên trên một căn phòng.
39 Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ, tiếng xào xạc của lá cây. Đâu đó thoang thoảng là mùi hương rất nhẹ của cây cỏ, cái se lạnh của không khí.
40 Đặt chân về nhà thì không còn gìbằng. Sau mấy tiếng liền ngồi trên máy bay, cả người Xuân mệt nhoài cảra. Chân cô bắt đầu tê đi, người cũng thế.