1 Năm đó cấp hai được chia ra hai khối riêng biệt, Tiểu U được phân đến khu lớp học cũ.
Nơi đây cây cỏ mọc um tùm, hàng cây già từng tầng từng tầng nối tiếp nhau, che kín cả vùng trời, âm trầm mà hoang vu.
2 Bởi vì hai chân Tiểu U khép chặt, dây leo kia chậm rãi quấn quanh đôi chân non mịn của Tiểu U, giống như không kiên nhẫn được nữa, nó không chui vào được bẹn đùi cô, liền cọ cọ váy Tiểu U.
3 Tay Tiểu U cầm bút bi không ngừng quẹt lên giấy, thiếu chút nữa đã đem quyển sách rạch nát, Tiểu U nắm chặt bút bi, cố gắng kiềm chế run rẩy, cảm nhận được vật kia đẩy ra cánh hoa riêng tư của mình, từ hoa đế liếm đến hoa động.
4 Toàn thân Tiểu U sợ hãi căng thẳng, hoa huyệt non mềm lại không ngừng bị xâm chiếm chà xát, dây leo xanh biếc càng đánh càng hăng, đi vào càng thêm mạnh mẽ sắc bén, giống như muốn đụng nát Tiểu U vậy.
5 Tiểu U cho rằng dây leo đó lại muốn tiếp tục, sợ đến mặt mũi trắng bệnh, vết đỏ trên mặt gặp dịp tan đi, không còn đỏ như trước nữa!
Tiểu Hạ nghi ngờ hỏi, "Thật sự là không có vấn đề gì sao? Vừa rồi cậu còn đau dữ dội như vậy, người không ngừng phát run, bây giờ đỡ rồi à?"
Dây leo ở trong thân thể Tiểu U còn đang liếm mút, dường như nó cũng nghe được lời nói của Tiểu Hạ, muốn chứng minh lời Tiểu Hạ nói là vớ vẩn, cho nên nó cũng không làm Tiểu U đau đến phát run nữa, mà là thoải mái nhẹ nhàng, bắt đầu hôn miệng tử cung của Tiểu U, như kiểu người ta vẫn thường hôn nhau say mê vậy.
6 Cởi hết quần áo Tiểu U, sợi dây leo bắt đầu liếm lên mặt của cô, sau đó là cổ và chân tay, cả cơ thể không bỏ sót bất cứ chỗ nhỏ nào.
Tiểu U cảm thấy cả người run run, ác mộng trong phòng học một lần nữa lại tới, nhưng hiện tại chỉ khác là cô không phải ở trong phòng học mà là trong phòng ngủ yên tĩnh, với chiếc giường lắc lư kẽo kẹt.
7 Lí Mặc.
Nghe thấy cái tên này, Tiểu U cảm thấy hoảng hốt, chớp mắt một cái, cái tên thân mật như vậy nhưng bây giờ nghe lại như cách xa cả thế giới.
8 Lúc Tiểu U tỉnh lại có gì đó không đúng lắm. Cô không phải đang ngủ trong phòng sao, tại sao lại trở lại phòng học được?
Chẳng lẽ do cô ngủ đến mức mơ hồ?
Tiểu U mơ màng nghĩ đến giấc mơ đó, vừa muốn nằm xuống ngủ một lát nữa, thì đã bị một người chọc ở phía sau lưng.
9 Rõ ràng có cảm giác không đúng, lại còn nói ra nghi vấn, để lộ ra sự nghi ngờ này không phải là dở hơi sao! Nhưng Tiểu U phát hiện lúc này bản thân mình rất kỳ lạ.
10 "Đây là trừng phạt, không thể không muốn~"
Người đàn ông ở trước mặt lộ ra ý cười trong suốt, nhưng ở trong mắt Tiểu U, cô lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười ôn hòa của hắn vô cùng âm u, giống như mang theo lệ ý* cùng ác ý.
11 Không được!
Tiểu U há mồm muốn kêu to, nhưng cô đột nhiên phát hiện miệng mình không phát ra thanh âm nào, trừ bỏ thở gấp, ngay cả chính Tiểu U cũng không thể nghe ra cô nói cái gì nữa.
12 Không muốn!!!
Phát ra một tiếng không ai nghe thấy, Tiểu U nước mắt chảy càng nhiều.
"Bộ phận sinh dục của cơ thể người cùng vùng mẫn cảm đều có sự liên kết với nhau, bởi vì việc làm tình cần phải có địa phương non mềm của hai người tiếp xúc, xung đột, cho nên để tránh bị tổn thương, nơi đó của nữ tính sẽ tiến hóa, xuất hiện công dụng tạo độ trơn trượt.
13 Người đàn ông thoải mái thở dài một tiếng bên tai Tiểu U, lại giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, một khắc lại một khắc mãnh liệt đâm vào tiểu huyệt còn chưa qua hết cao trào, này làm Tiểu U thực không chịu nổi.
14 Nháy mắt thoáng chần chờ, lại để cho Tiểu U không biết phải trả lời hắn ra sao, tựa như đột nhiên bị ma pháp khống chế không thể nói dối vậy.
"Em. .
15 Nước mắt Tiểu U ngừng chảy, ngược lại, mặt cô có chút nong nóng, tuy nhiên nội tâm còn có chút kinh nghi, "Vậy. . . người vừa nói chuyện lúc nãy. . . "
Chẳng lẽ cũng là hắn cố ý dọa cô nên mới phân thân ra?
"Là du hồn chạy tới quấy rối, sớm đã bị tôi đuổi ra ngoài.
16 Tiểu U hai tay bám chặt lấy mặt bàn, phía dưới hai chân bị kéo mở, kẹp chặt hông người đàn ông, theo động tác ra vào của hắn, các sợi dây leo có thể tùy thời bò lên đầu gối, bắp chân cô, hai chân Tiểu U cũng nhịp nhàng động đậy.
17 Hai mắt Tiểu U nhắm nghiền mệt mỏi, không lâu sau thì chìm vào bóng đêm.
Bởi vậy Tiểu U cũng không nhìn thấy, đang lúc cô ngủ, thân thể vốn bị Thanh Hồi ôm trong lòng bắt đầu mờ dần đến trong suốt.
18 Tiểu U nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt nghe người bạn kia học bài, vì không muốn quấy rầy đến bạn cùng phòng đang ngủ, âm thanh người bạn kia cực kỳ nhỏ, nhỏ như tiếng muối kêu vậy.
19 Lòng yên tĩnh tự nhiên nguội lạnh.
Mọi thứ đều xuất phát từ tâm.
Tâm thấy thì làm như không thấy, có tai như điếc, nghe rồi cũng chẳng nhận ra.
Nam.
20 Bầu trời bỗng chốc tối đen, mây đen không biết từ nơi nào kéo đến dày đặc, rất nhanh hình thành một lốc xoáy đen lớn, phong vân tụ họp, lốc xoáy đen đang không ngừng mở rộng, không ngừng đè thấp, bao phủ ngàn dặm xung quanh, tựa như Thần Ma há miệng muốn nuốt trọn cả đất trời.