1 Chương 1: Chuyện cũ trong khu vườn tuổi thơ Tôi không còn nhớ đã quen anh từ bao giờ. Năm tuổi? Bốn tuổi? Hay nhỏ hơn nữa nhỉ? Tóm lại, tôi với anh là thanh mai trúc mã.
2 Chương 3. Hoa tự phiêu du, nước tự xuôi dòng Đúng như những gì Vân mong ước, cô bắt đầu hẹn hò với Dương. Do hai người thiết lập mối quan hệ này trong dịp nghỉ hè, sau khi vào học, đã có một nhóm con gái phải thầm tan nát cõi lòng.
3 Chương 4: Hai đầu khó xử “Quan hệ giữa em và Kỳ Duy rốt cuộc là như thế nào?” Tôi thần người nhìn sang, người đặt câu hỏi đang nghịch quân bài đen, nhìn rất uể oải, đầu không buồn ngẩng lên.
4 Chương 6: Ngô đồng rụng “Cậu nói gì cơ?” Cực đứng phắt dậy, nét mặt lộ rõ vẻ không tin. “Tôi nói là sẽ chia tay với Vân. ” Dương nhìn Cực với vẻ mặt bình thản, đáy mắt không hề gợn sóng.
5 Chương 8: Ve kêu não nề giữa ngày đông Tôi có cảm giác như một luồng khí lạnh đang dâng lên từ lòng bàn chân, lạnh cóng, khiến tay chân tôi tê tái. Xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng vô cùng.
6 Chương 10: Tri âm đang ở chốn nào? “Anh ấy chỉ coi cậu như một đứa em gái thôi!” Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in câu nói đó và vẻ cười cười của Sử Vân.
7 Chương 11: Chim én bay về Trời tối dần, tôi chào Thương Thang và bảo đã đến giờ phải về nhà. Hắn ta lịch thiệp đứng dậy, tiễn tôi ra trạm xe buýt.
8 Chương 12: Tháng Mười hai lạnh giá Trước đây, tôi thường nghe nói, con trai sẽ cười sau lưng những cô nàng hay tưởng bở. Thế nên trừ phi người ta đích thân tỏ tình, nếu không tôi sẽ không bao giờ tin có người thích mình.
9 Chương 14: Ô cửa sổ ngày xuân Cuối cùng, kỳ thi vào cấp ba đầy tiếng tăm đã kết thúc, học sinh lớp cuối cấp bước vào kỳ nghỉ hè sớm. Cực sốt sắng lên kế hoạch đi du lịch cho những ngày nghỉ của mình.
10 Chương 16: Nỗi tương tư "Dương!" Tôi vừa vui mừng gọi, vừa vội vã chạy về phía anh. "Sao đến mà không báo cho em biết?" Cuối cùng cũng đã đến nơi, tôi vừa thở hổn hển vừa trách.
11 Chương 19: âm thanh biệt ly Thế giới này mặc dù nhỏ, nhưng muốn tránh một người cũng là điều rất dễ dàng. Mãi cho đến khi điền nguyện vọng cho kỳ thi vào cấp ba, tôi không gặp Dương lần nào nữa.
12 Chương 21: Ai buồn vì ai? “Là cậu hả?”. Tôi dừng xích đu, nhìn hắn với vẻ sửng sốt. Hắn nhìn tôi vơi ánh mắt rất cao ngạo, nhưng vẻ lạnh lùng đó cũng đã được xua đi rất nhiều nhờ nụ cười tươi tắn.
13 Tôi tần ngần nhìn hắn bỏ đi, bụng đang rủa thầm thì tự nhiên có một đám con gáỉ vây đến. “Em là Trác Ưu đúng không nhỉ?” Trong đó có một cô gái có vẻ rất được nuông chiều lên tiếng trước.
14 Chương 22: Chỉ mong trái tim anh cùng nhịp đập với trái tim em Tối hôm đó, Thương Thang vâng lệnh đưa tôi về nhà Tôi xuống xe, đang chuẩn bị lên lầu thì đột nhiên Thương Thang kéo nhẹ ba lô của tôi, hỏi với giọng vô cùng khẩn thiết: “Nếu tôi quen cậu sớm hơn anh ta thì cậu còn thích anh ta như vậy không?” Tôi nhìn đôi mắt trong veo của hắn, chợt nhớ đến một câu chuỵên: Cô gái hỏi bạn trai mình: "Anh thấy em có ưu điểm gì?" Chàng trai nhẹ nhàng trả lời: “Em chẳng có gì đặc biệt cả.
15 Chương 24: Hoa chỉ bay về phía xích đu Tôi lặng lẽ đi bên Dường trên con đường rợp bóng mát của trường Nhất Trung. Dương, anh còn nhớ không? Hai bên con đường rợp bóng mát của trường Nhất Trung trong toàn tùng bách, bốn mùa tươi xanh.
16 Chương 26: Nỗi buồn man mác sau giấc mộng Dương lên đường, tôi không đi tiễn anh. Lý do rất đơn giản,hôm ấy tôi chuẩn bị thi, và hồi ấy trong từ điển của tôi vẫn chưa có từ nghỉ học.
17 Chương 28: Tiếng oanh không còn Thời gian trôi qua như nước chảy, chẳng mấy chốc mà một năm học đã kết thúc. Cực chính thức bước vào lớp mười hai, anh ta thường gọi điện thoại cho tôi phàn nàn: “Lớp mười hai học vất vả thật! Chẳng khác gì địa ngục!” Tôi đứng cười ở đầu bên kia điện thoại: “Anh đừng có dọa em! Em mà mắc chứng sợ lớp mười hai thì sẽ đến tìm anh tính sổ đấy!” Anh ta chỉ cười hề hề.
18 Chương 30: Nhiều năm thương hoài bóng hình ai Đêm nay dưới ánh đèn mờ, lòng em chỉ sợ lại mơ thấy người. Dương à! Mỗi lần nửa đêm thức giấc, em đều nhớ đến anh.
19 Chương 33: Chỉ vì thuở ấy quá ngây ngô Đi cùng với mẹ Thương Thang còn có một người khác, đang chuyện trò cười nói rất rôm rả. Đó chính là bố tôi. Tôi sững sờ nhìn họ, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
20 Chương 35: Tìm anh giữa biển người vô tận Dương à, anh thử nói xem, hạnh phúc là gì? Là được ăn ngon, đi xe đẹp hay được ở trong cung vàng điện ngọc? Thực ra, niềm hạnh phúc mà em khát khao mong chờ chỉ là sự quan tâm nhỏ nhoi, ấm áp mà thôi.