Ai gửi cánh thư vào trong mây Chương 19-20
Chương trước: Chương 16-17-18
Chương 19: âm thanh biệt ly
Thế giới này mặc dù nhỏ, nhưng muốn tránh một người cũng là điều rất dễ dàng.
Mãi cho đến khi điền nguyện vọng cho kỳ thi vào cấp ba, tôi không gặp Dương lần nào nữa. Tôi nghĩ có lẽ anh đã quên tôì từ lâu và đang say sưa với cuộc sống cấp ba mới mẻ của mình. Thỉnh thoảng, tôi cũng có nói chuyện với Cực qua điện thoại, nhưng cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, dần dần tình cảm cũng phai nhạt đi ít nhiều.
Có lẽ trên thế gian này, tình cảm là thứ không đáng tin cậy nhất!
Hôm điền nguyện vọng, tôi nhốt mình ở trong phòng khóc một hồi lâu, nước mắt giàn giụa.
Dương, anh có biết không? Em chưa bao giờ khóc vì anh không thích em. Kể cả người khác làm tồn thương em thế nào, em đều có thể mỉm cười bình thản đối mặt. Nhưng lần này, thực sự là biệt ly rồi!
Vì trong bảng điền nguyện vọng, em đã điền hai chữ “Nhất Trung”.
Sắp nói lời tạm biệt với anh rồi Dương ạ! Dù anh đã từng làm tổn thương em, nhưng em vẫn thích anh...
Kỳ thi vào cấp ba đã nhanh chóng trôi qua, tôi biết mình nắm chắc phần thắng trong tay nên không hề lo ngại. Trong lòng tôi chỉ có một nỗi buồn khó tả: cuối cùng cũng đã đến ngày phải chia tay với trường Phụ Trung! Ở đây có những người bạn mà tôi yêu quý, có các thầy cô giáo mà tôi kính trọng, có lẽ còn chôn giấu một mối tình đơn phương chua chát.
Thấy tôi buồn buồn, bố liền gợi ý đưa tôi đi Cửu Trại Câu(1) chơi, tôi vui vẻ đồng ý. Tại sao lại không chứ? Có lẽ tôi thực sự cần thay đổi môi trường.
(1). Khu bảo tồn thiên nhiên nằm ở độ cao 4.000 mét so với mực nước biển, thuộc miền Bắc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Một ngày trước khi lên đường, đúng vào thời điểm khối cấp ba bắt đầu nghỉ hè, Cực gọi điện thoại hẹn tôi, nói là muốn chúc mừng vì tôi đã tốt nghiệp.
Tôi đồng ý. Vì muôn để lại ấn tượng đẹp cho Cực, tôi đã mặc chiếc váy ren trắng đẹp nhất để đến cuộc hẹn. Tôi đứng trước gương, dáng người thon thả, xoay tròn mấy vòng, gấu váy bồng bềnh vô cùng duyên dáng, tôi ý thức được rằng mình đã cao hơn và ra dáng hơn, và dĩ nhiên là mình cũng đã thay đồi rồi.
Đến nhà Cực, vừa gặp tôi Cực đã huýt sáo: “Xinh quá! Rất giống Audrey Hepburn(1)!” Tôi mỉm cười duyên dáng với Cực, anh ta liền che mũi tỏ vẻ bị chảy máu cam: “Mẹ ơi, một thời gian không gặp mà đã biến thành thục nữ rồi!”
(1). Audrey Hepburn (1928 – 1993): diễn viên điện ảnh huyền thoại thập niên 50 – 60 (1950 – 1960) của Anh. Qua các cuộc bầu chọn, bà thường được xem là một trong những phụ nữ đẹp nhất thế kỷ XX.
Tôi không chịu được, bèn thụi nhẹ anh ta một quả mắng: “Mau chết đi!”
“Anh làm sao mà chết được?” Anh ta nở nụ cươi bí hiểm với tôi; “Anh mà chết, thì sẽ có hai người suốt đời không bao giờ được gặp nhau!”
“Ai vậy?” Tôi cau mày nhìn anh ta, chẳng lẽ…
“Tây Dương, mau ra gặp nàng công chúa nhỏ của chúng ta đi!” Cực cao giọng gọi với vào phòng trong với vẻ rất khoa trương.
Tôi sững sờ, tay chân lạnh ngắt đứng ngây tại trận, trong lòng chỉ có một âm thanh vang vọng: Anh đến rồi! Anh đến rồi! Anh cũng đến rồi!
Rèm cửa phòng ngủ được vén lên, một chàng trai khôi ngô tuấn tú bước ra, khắp người tỏa ra luồng sáng ấm áp như ngọc.
“Em đến rồi à?”
Anh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt thoáng qua nét cười rạng rỡ.
Tôi thẫn thờ nhìn anh, lâu lắm rồi không gặp, anh đã chín chắn hơn xưa rất nhiều, vóc dáng cao ráo, cân đối, cơ bắp chắc nịch, rất đàn ông. Con người anh toát lên vẻ phong độ hiếm thấy. Anh chàng này đúng là phải sánh đôi với mỹ nữ ngọc ngà Tô Tịnh thì mới hợp.
Cảm giác hụt hẫng trào dâng trong lòng, tôi mỉm cười thờ ơ với Dương: “Lâu lắm rồi không được gặp anh.”
“Ừ.” Anh cười khẽ, ''Chính xác là tám tháng mười ba ngày, đúng là lâu lắm rồi!”
Tôi sửng sốt nhìn anh, ánh mắt dò hỏi: Sao anh lại nhớ rõ như vậy?
Anh vẫn đối phó với tôi theo cách cũ – chỉ cười mà không nói gì. Đáng ghét nhất là nụ cười đó vô cùng hút hồn, tôi cũng ngại nên không tra hỏi nữa.
Ba chúng tôi lại bắt đầu chơi tú lơ khơ. Tiếng cười đùa ấm áp khiến tôi như được quay trở lại với những giây phút vui vẻ quen thuộc ngày nào. Hồi ấy, tôi không phải nghĩ gì cả không cần phải nghĩ đến Tô Tịnh, không phải để tâm đến Sử Vân, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở đây, với ngón nghề chơi bài làng nhàng, thắng liên tục mười hai ván. Dĩ nhiên, bên cạnh còn có một thiên tài lén làm hậu thuẫn cho tôi...
“Ưu Ưu, em đang nghĩ gì vậy?” Lời trách móc của Cực kéo tôi trở về với thực tại.
“Hả? Em có nghĩ gì đâu.” Tôi mỉm cười chống chế: “Em chỉ hơi buồn mà thôi. Dù sao thì những ngày tụ tập như thế này cũng không còn nhiều nữa.”
“Em đang nói gì vậy?” Cực trợn mắt: “À, có phải em trách bọn anh thời gian vừa rồi không tìm em đúng không?” Đột nhiên Cực tỏ vẻ như đã hiểu ra vấn đề rồi bật cười: “Em ngốc thật! Anh biết là em rất hiếu thắng, muốn đỗ thủ khoa nên đã bàn với Tây Dương không phá rối em khi kỳ thi chưa kết thúc, muốn để em yên tâm ôn thi mà!” Nói xong, Cực liền thở dài: “Em đa nghi thật đấy!”
Dương đứng bên cạnh gật đầu, mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ nâng niu.
Tim tôi đau nhói, rồi tôi quay mặt đi: “Đâu có, ý em muốn nói là sau này cơ hội sẽ không còn nhiều nữa!”
Cực càng tỏ ra thắc mắc hơn: “Sau này? Bọn mình vẫn có thể chơi với nhau mà! Cùng học một trường cấp ba, gặp nhau càng dễ hơn! Em còn lo gì chứ?''
Tôi đứng đối diện với Cực, lặng lẽ nhìn vào mắt anh ta, chậm rãi nói từng chữ một: “Không phải vậy, anh Cực, không phải như vậy. Từ giờ trở đi em sẽ học trường Nhất Trung, em sẽ không có cách nào để đi chơi với các anh được nữa.”
Thời gian ngừng trôi trong giây phút này, tôi chỉ nghe thấy người bên cạnh hít một hơi rất sâu.
“Em nhắc lại lần nữa đi!” Dương nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như giông bão sẳp ập tới.
“Em muốn nói là… trường em chuẩn bị học là trường Nhất Trung.” Tôi nhìn anh, thấy sờ sợ, nhưng trong lòng rất mong được nhìn thấy anh cuồng nộ vì chuyện này. “Em cũng không biết phải làm thế nào, em chỉ điền một nguyện vọng ở trường Nhất Trung thôi.” Tôi bình thản bổ sung thêm một câu.
Dương, em tàn nhẫn quá đúng không? Nhưng qua vẻ giận dữ của anh, em chỉ mong biết được rằng, trong trái tim anh vẫn còn hình bóng nhỏ bé của em mà thôi.
Đúng như những gì tôi muốn, đôi mắt Dương lập tức bị che phủ bởi một lớp băng giá. Bàn tay anh nắm chặt thành nắrn đấm, cơ mặt căng cứng, khóe môi giật giật nhưng không thể thốt ra được lời nào, nhìn như đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân.
Cực vốn đã sững sờ vì câu nói của tôi, đến khi trở về với thực tại, người đầu tiên mà anh ta nhìn chính là Dương. Thấy Dương giận dữ như vậy, Cực cũng hoảng sợ, gọi liên hồi: “Tây Dưong! Tây Dương!”
Sau những tiêng gọi của Cực, cuối cùng Dương thở hắt ra một hơi rất sâu. Rồi anh nhìn sang tôi ánh mắt như muốn tra khảo, gằn giọng hỏi: “Tại sao? Bố em bắt em phải không?”
“Không.” Tôi lắc đầu: “Do em tự quyết định, vì em cảm thấy trường Nhất Trung hợp với em hơn.”
“Hợp hơn?” Anh bật cười, nụ cười có phần ngang tàng: “Hợp gì chứ? Thầy cô giáo tốt hơn? Môi trường tốt hơn? Hay bạn bè tốt hơn?”
Tôi thần người nhìn anh, ấp úng: “Không phải… em… sau này có thể em sẽ thi ngành Xã hội, trường Phụ Trung không thích hợp với em.”
“Vì cái có thể này mà em không nói một tiếng, bỏ rơi bọn anh luôn ư?” Dương nhìn tôi chằm chằm, gằn giọng: “Không hề bàn với bọn anh một câu?”
“Em xin lỗi... Em xin lỗi!” Tôi chưa bao giờ thấy Dương nổi nóng như vậy, sợ hãi đến mức miệng cứng lại.
Không phải như vậy đâu Dương! Mặc dù em muốn nhìn thấy anh nổi trận lôi đình vì em nhưng thực sự em không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của anh.
Đó là vẻ bi ai xen lẫn tuyệt vọng.
“Em xin lỗi... Em tưởng chuyện này không có gì quan trọng cả, em chỉ…” Trong làn nước mắt, tôi luống cuống cố gắng tìm một cái cớ để nói cho qua chuyện, không ngờ Dương lại càng phản ứng mạnh mẽ hơn:
“Không quan trọng? Đối với em, bọn anh không hề quan trọng đúng không?! Em không hề lưu luyến đúng không?!” Anh hét lớn với tôi, thậm chí còn rơm rớm nước mắt.
“Em xin lỗi… em xin lỗi…” Cuối cùng tôi bật khóc. Đúng là tôi quá ngang ngạnh, cuối cùng đã làm tổn thương đến anh! Tôi không nói được câu nào mà chỉ khóc nức nở: “Ẹm xin lỗi… Em xin lỗi…”
Tuy nhiên, xin lỗi thì giải quyết được vấn đề gì? Cuối cùng chúng tội vẫn phải chia tay.
Dương, ký ức về buổi tôi hôm đó thực sự không vui vẻ gì! Cuối cùng Cực hậm hực cử anh đưa em về nhà, nói tạm thời chưa tha thứ được cho em. Em ngân ngấn nước mắt đi sau anh, anh chỉ miệt mài bước đi mà không nói câu nào, thái độ cũng lạnh lùng.
Cuối cùng đã đến cổng khu nhà tôi ở, tôi ngân ngấn nước mắt bước lên tầng, anh bỗng gọi tôi lại.
“Ưu Ưu”, giọng anh đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, dễ chịu, nụ cười trên môi thể hiện rõ vẻ kỳ vọng: “Những điều em nói tối nay đều là giỡn chơi đúng không? Em vẫn sẽ học ở trường Phụ Trung đúng không?”
Dương! Nhìn ánh mắt khẩn cầu của anh, nước mắt em lại một lần nữa trào ra!
Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi anh.
Cuối cùng, nỗi ân hận như núi cao biển sâu đè nghiến tôi, nhưng chúng tôi không thể quay trở lại được nữa! Không thể quay trở lại được nữa.
Chương 20: Hoa đã tàn phai
Thực ra, có nhiều lúc tôi cảm thấy rằng không nhất thiết phải ở bên người mình thích mãi mãi. Tôi tin rằng, chỉ cần thích đối phương thật lòng, kể cả mỗi người một phương, tình cảm của hai người vẫn luôn gắn bó.
Nhưng dường như tôi quên rằng, thế giới này tràn đầy sự cám dỗ. Nó cười hút hồn, quay cuồng và chia tách người ta, sau đó chỉ để lại những ký ức buồn về tình yêu.
Lúc tôi từ Cửu Trại Câu trở về đã là nửa tháng sau. Chắc là Cực cũng đã nguôi giận, tôi liền ôm một túi đồ đặc sản đi tìm anh ta.
“Hừ! Mật ngọt chết ruồi!” Vừa thấy túi đồ trên tay tôi, Cực liền hừ một tiếng tỏ vẻ không hề quan tâm.
“Đừng như vậy mà anh Cực!” Tôi nhìn anh ta với ánh mắt rất tội nghiệp, tựa như chú cún lấy lòng: “Anh là người tốt bụng, bao dung, thông minh, tài trí...”
“Hừ...” Anh ta quay mặt đi.
“Phong lưu nghệ sĩ, khôi ngô tuấn tú, hơn hẳn mọi người…” Tôi bồi thêm.
“Khụ khụ!” sắc mặt anh ta có vẻ dịu đi, ho khan hai tiếng.
Tôi đoán việc hòa giải chắc không còn quá khó, liền thừa thế xông lên: “Anh xem, em còn mang về cho anh tấm poster khổ lớn của Sakai Noriko(1) nữa, em thật sự rất chân tình! Em…”
(1). Sakai Noriko, sinh năm 1971, nữ diễn viên, ca sĩ người Nhật nổi tiếng một thời.
“Thích cả poster của Thủy thủ Mặt Trăng nữa!” Đột nhiên Cực quay đầu lại, xen vào một câu rất nhỏ rồi vội quay mặt đi.
“Phì!” Tôi không kìm được liền bật cười: “Được, em sẽ cho anh hết được không? Mà còn là ảnh Usagi Tsukino nữa đấy!”
Lúc này Cực mới quay mặt sang, thò tay với một cái bánh. Không còn tỏ ra giận dữ nữa. Miệng không khép lại được, cười rất khoái chí.
“Hơ hơ”, anh ta vừa ăn vừa đế vào: “Hôm nay tha cho em đấy!” Đang ăn vui vẻ, anh ta lại lẩm bẩm than thở: “Lỗ A Cực ta không qua được cửa ải mật ngọt chết ruồi này! Haizz, may mà ta không phải là điệp viên hoạt động ngầm!”
Tôi đứng bên cười như nắc nẻ. Gã này đúng là lắm chuyện thật!
Nhìn Gực vui như vậy, đột nhiên tôi lại nhớ đến một người, không biết hiện tại anh đang sống thế nào? Cảm giác đau đớn nhói lên trong tim.
“Anh Cực.” Tôi hỏi nhỏ: “Anh Dương... Anh Dương... Hiện giờ thế nào rồi ạ?”
“Cậu ta hả? Vẫn ổn!” Miệng Cực nhét đầy đồ ăn, giọng lúng búng: “Hắn mới được tuyển vào đội bóng rổ của khối cấp ba! Ngày nào cũng phải tập luyện.”
“Vậy ạ?” Tôi bình thản đáp lại một câu, quả nhiên, đối với anh, tôi chẳng là gì cả.
“Nhưng mà”, đột nhiên Cực dừng tay lại, nói với tôi: “Em đến thăm hắn đi, hắn vẫn còn giận em đấy! Đi đi! Đi dỗ cho hắn nguôi giận đi!”
“Vâng” Tôi nở một nụ cười ngọt ngào với Cực. Cực, anh mới là người hiểu em nhất.
Giữa hè, trên sân bóng rổ của trường.
Tôi đã ngồi đây bao lâu rồi? Không biết. Tôi chỉ cảm thấy vô cùng nóng bức, người như sắp ngất xỉu. Nhưng Dương vẫn không chịu đếm xỉa gì đến tôi.
Thực ra, anh đã nhìn thấy tôi ngồi ôm gối dưới bóng cây tần ngần đợi anh từ lâu. Nhưng anh cũng là người ngang ngạnh, không chịu đi đến gọi tôi. Tôi lại ngại cắt ngang buổi tập của bọn họ, thế nên cứ thế ngồi đợi, mong chờ sự áy náy của anh.
Đợi mãi cho đến khi bọn họ tập xong, chuẩn bị giải tán, anh vẫn không hề có ý định nói gì với tôi. Tôi vô cùng sốt ruột, biết lần này anh giận thật rồi. Nếu là trước kia, làm sao anh nỡ để tôi chịu trận như vậy?
Các cầu thủ khác đều đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Dương cũng xách ba lô đi ra phía cổng, dáng đi khệnh khạng, nhìn rất nghệ sĩ. Tôi vô cùng lo lắng, chỉ sợ từ nay trở đi anh sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa, nên bất chấp thể diện, gọi với theo: “Anh Dương!”
Bước chân anh chậm lại, nhưng cuối cùng không dứng hẳn mà lại bặt đầu bước tiếp.
Một cảm giác sợ hãi ập ngay xuống đầu tôi. Anh sẽ không nói chuyện với tôi nữa! Anh thực sự không chịu nói chuyện với tôi nữa. Cuối cùng nước mắt tôi trào ra, vừa khóc tôi vừa sợ hãi gọi với theo: “Dương, anh đừng bỏ rơi em!”
Rõ ràng giọng của tôi rất nhỏ, nhưng anh lập tức dừng ngay lại.
Sau đó, anh quay đầu và chạy ngay về phía tôi.
“Sao em lại khóc?” Anh vừa thở hổn hển vừa chạy đến trước mặt tôi, dáng vẻ cuống quýt, luôn miệng dỗ dành: “Đừng khóc nữa! Anh sợ nhất là nhìn thấy em khóc!”
Vừa nghe anh nói như vậy, nước mắt tôi lại trào ra dữ dội hơn: “Ai bảo anh không chịu nói gì với em chứ!” Nói rồi tôi còn hậm hực dẩu môi ra.
“Thôi thôi! Tại anh hết!” Dương càng luống cuống hơn: “Em đánh anh đi! Chửi anh đi!” Nói rồi anh thò một tay ra thật.
Tội hất tay anh ra, mắng: “Ai mà thèm!”
“Vâng vâng! Trác tiểu thư không thèm!” Anh liếc tôi một cái, cười cười nói: “Không biết vừa nãy kẻ ngốc nào ngồi dưới nắng đợi anh ba tiếng đồng hồ.
Bị nói trúng tim đen, tối đỏ bừng mặt chực đánh anh. Anh lại gạt tay, nhanh nhẹn chặn ngay tay tôi lại, cười ranh mãnh nhìn tôi.
“Sau này không được lờ em đi như vậy đâu đấy! Người ta đã xin lỗi rồi mà!” Tôi cố gắng né tránh nụ cười của anh, miệng lẩm bẩm.
Anh lập tức nghiêm mặt lại, nói với vẻ vẫn còn chưa hết giận: “Thế sau này quyết định một việc gì lớn, em không được giấu anh và Cực nhé!”
Tôi vội vàng gật đầu, anh cũng đã mỉm cười tươi tắn trở lại.
“Còn nữa!” Dường như anh sực nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu nhìn tôi, nét mặt rất nghiêm nghị.
“Còn gì nữa hả anh?” Tôi giật nảy mình vì câu nói đó.
Anh nhìn tôi với ánh mắt vừa dịu dàng, vừa lo lắng rổi nói nhỏ: “Sau này không được chạy lung tung ra ngoài nắng. Trời nóng, em sẽ chảy máu cam đấy!”
Chẳng mấy chốc điểm thi đã được công bố với thành tích đứng trong tốp năm của khối, tôi đã đỗ trường Nhất Trung, mặc dù không phải là quá lý tưởng, nhưng may mà tôi không hề có ý định giành vị trí thủ khoa nên như thế cũng đã hài lòng lắm rồi.
Bố quyết định đưa tôi đến thăm thầy hiệu trưởng Thang một lần nữa trước khi khai giảng. Tôi sợ lại gặp phải đại thiếu gia Thương Thang nên chẳng muốn đi chút nào, nhưng lại không thể thắng nổi lý luận “đi ra ngoài phải chịu khó kết bạn”, nên đành phải bấm bụng đi theo.
Đến đại trạch nhà họ Thang (tôi gọi trộm như vậy), sau một hồi hàn huyên và khen ngợi thường lệ, lão tiên sinh và bố lại vứt tôi sang một bên, bắt đầu chuyện trò rôm rả về tình hình chính trị thế giới hiện nay.
Haizz! Đàn ông mà! Tôi thầm than thở một câu, sau đó quyết định tự tìm niềm vui trong nhà.
Hôm đó là ngày nghỉ của cô giúp việc, Tự Đại cũng không có nhà, sau khi được chủ nhà đồng ý, tôi liền đi đi lại lại trong nhà, đang loanh quanh ở phòng khách thì chiếc điện thoại cổ bỗng đố chuông reng reng, khiên tôi giật nảy mình.
“Ưu Ưu, cháu nghe hộ ông điện thoại!” Xem ra lão tiên sinh đã coi tôi như người nhà, còn tự xưng là ông của tôi.
“Vâng ạ.” Tôi vội vàng đáp rồi luống cuống nhấc ống nghe lên: “A lô, chào bác! Bác tìm ai ạ?”
Đầu bên kia đột nhiên im bặt.
“A lô, mời bác lên tiếng đi ạ! Đây là nhà họ Thang!” Tôi sửng sốt hỏi.
“Rụp!” Đối phương lập tức cúp máy.
“Lạ thật!” Tôi cúp máy, “Gọi nhầm thì phải xin lỗi chứ! Cứ thế không nói không rằng mà cúp máy ngay là sao!”
Thôi, không thèm để tâm đến kẻ thần kinh đó nữa. Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy chiếc xích đu bằng mây ngoài khuôn viên, tay chân bắt đầu ngứa ngáy. Hê hê, lại có trò chơi rồi!
Tôi ngồi đu đưa trên xích đu, miệng còn ngân nga hát. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, bỗng có một giọng con trai dễ nghe vang lên bên tai:
“Hóa ra là cậu ở đây thật!”
Tôi ngoái đầu lại, Thương Thang đang đứng sau lưng tôi, nụ cười rạng rỡ. Ánh nắng trải dài sau lưng hắn, vô cùng ấm áp.
Xem tiếp: Chương 21 Part 1