1 Ưm. . . sao đầu cô lại đau như vậy chứ?
Cảm giác như cả người hết sức lực vậy.
Sao xung quanh lại tối đen như vậy?
Không phải trời chưa còn sáng đó chứ?
Nhưng dù vậy cũng phải thấy cái gì chứ.
2 Mà cô đoán không nhầm thì hôm nay nam chính sẽ đến đón cô về, chẳng vì lý do gì chỉ vì cô bị mù và mẹ chồng cô lo cho cô, hết.
Chẳng là vài hôm trước mẹ chồng có đến thăm cô, khuyên cô không nên nghĩ quẩn và hứa với cô là sẽ bắt Dương Thành đến đón cô.
3 Oa. . . đói quá à. Không ai biết cô chính là một con sâu lười, chỉ khi nào cô đói thì mới dậy được.
Chu Linh thật cẩn thận đi xuống giường, cô đi đã lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa thấy cửa ra ở đâu.
4 Trong chuyện có giới thiệu về căn nhà này. Căn nhà này do ông nội của Dương Thành xây dựng lên, được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ điển.
Cô lại có một điều băn khoăn, đó là tại sao mấy nhà thật sự giàu lại hay làm nhà theo phong cách Châu Âu nhỉ???
Các đời sau này đều là độc đinh cho nên ngôi nhà này mặc dù có nhiều người giúp việc nhưng vẫn thiếu một phần ấm áp.
5 Vì vậy dưới sự ép buộc của của hai bà thì Dương Thành và Chu Linh bị đẩy vào phòng ngủ của Dương Thành.
Haizzz. . . Hai người này thật đúng là ngây thơ.
6 Ngáp một hơi thật dài, Chu Linh khẽ vươn người dậy.
Quái lạ!!! Cô cử động người thêm một lần nữa, lầm bầm.
-Mình có đi ngủ một giấc thôi mà. Có phải hoạt động mạnh gì đâu mà sao lại đau lưng vậy nhỉ?"
Nghe đến đây thì Dương Thành đang đánh răng cũng phải sặc.
7 Sau khi Chu Linh nghe dặn dò xong thì xe của Dương Thành đã đến.
Phía trên là tài xế cùng với thư kí Trần. Dương Thành cùng Chu Linh ngồi phía sau.
8 Sau khi sự việc nhỏ lặng lẽ trôi qua thì chiếc xe lại băng băng chạy đến bệnh viện K.
Đây là bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố S.
Ở đây quy tụ những bác sỹ hàng đầu của cả nước, những máy móc hiện đại trên thế giới.
9 Nói thật thì sau khi kiểm tra xong cô cũng không biết nên đi đâu nữa.
Thôi thì cứ lên taxi rồi tính sau vậy. . .
Nghĩ vậy cô bèn nhờ cô y tá lúc trước đưa ra cổng bệnh viện.
10 Trong ngôi nhà hiện đại lúc này tràn ngập tiếng than thở không dứt của Chu Linh.
Haiz. . .
Vừa rồi Triệu Hi lại gọi điện cho Chu Linh, nói cô phải nhanh thu xếp tiền để bồi thường hợp đồng.
11 Chu Linh thì đang ngã ngồi trên mặt sàn, xung quanh là cơm và thức ăn rơi vãi. Lúc này đang chật vật đứng lên.
Còn thư kí của anh thì đứng ở trước cửa phòng.
12 Cũng chính vì ý nghĩ chớp nhoáng cuối cùng đó của Dương Thành mà Chu Linh phải ở lại cùng anh đến tối.
Sau đó thì Dương Thành tự mình lái xe đưa hai người trở về nhà tổ.
13 Một bữa tối rất nhanh thì ăn xong, vì hơi bất tiện nên Chu Linh cũng không ăn lâu.
Sau khi ăn xong thì Dương Thành lên phòng, nói là có công chuyện.
14 Dương Thành lắc đầu, bỏ qua dòng suy nghĩ kì lạ của mình. Anh cười khẩy, quan tâm cô làm cái gì chứ, chỉ cần cô không làm những chuyện quá đáng nữa thì để cho cô nhẹ nhàng sống đến hết đời này thì anh vẫn có thể đảm bảo được.
15 Chu Linh thật là chơi vui đến nỗi quên cả thời gian. Đến khi hỏi người giúp việc thì cũng đã 11 giờ đêm. Chu Linh chán nản. Dù cô có cố gắng làm thế nào thì vẫn phải quay trở lại phòng ngủ.
16 Vì đôi mắt này nên buổi chiều Chu Linh quyết định đi tái khám. Cô cũng không muốn đi một mình, mà đúng hơn là cô không thể đi được một mình được cho nên trong lúc ăn trưa cô cũng có nói vài lời xin mẹ cho người giúp việc đi cùng cô.
17 Sau khi đi khám xong thì Chu Linh được Dương Thành đưa thẳng về biệt thự của hai người. Sau đó Dương Thành lại đi ngay.
Bởi vì đã giải quyết xong chuyện hợp đồng giải trí nên hiện tại Chu Linh cũng không có việc gì phải làm, nên cô quyết định ngây ngốc ở nhà đến cuối tuần.
18 Chu Linh phải công nhận là căn biệt thự này phải nói là đẹp, đẹp hơn những gì mà cô đã tưởng tượng nữa.
Có bể bơi ngoài trời, rất nhiều cây cối, đồ dùng trong nhà cũng đều là đồ cao cấp, không những thế còn có một ga ra rất rộng, có rất nhiều xe trong đó mà thứ cho cô ngu dốt không thể biết được mấy loại xe đó.
19 Sau khi tiếp nhận công ty, Dương Thành bận rộn từ sáng sớm đến tận tối nên anh ở lại chung cư của mình gần công ty.
Hôm nay, sau khi kết thúc cuộc họp thì cũng đã đến buổi trưa.
20 Hơn 3 giờ chiều, sau khi xử lý hết đống giấy tờ trên bàn, Dương Thành nhanh chóng thu thập đồ đạc trở về.
Đi qua bàn thư kí, Dương Thành dừng lại.
- Hiểu Nhu, không còn việc gì nữa thì em cũng nghỉ sớm đi.