1 Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó không xa.
2 Bầu trời trong vắt, nắng vàng ấm áp bao phủ, vậy mà Tạ Cẩn Tri lại cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trong khi đó, người đàn ông vẫn nhìn cô bằng ánh mắt bình thản.
3 Trong con mắt nhiều người, Tạ Cẩn Tri người cũng như tên, là một cô gái thanh tú, trầm tính, có tri thức. Cô tốt nghiệp đại học danh tiếng Hoa Trung với thành tích xuất sắc.
4 Trong đợt tuyển nhân viên mới vào mùa hè năm ngoái, Giám đốc thư viện tỉnh rất vui, bởi trong số cacs ứng viên có ba thanh niên trẻ tuổi xuất sắc. Họ đều tốt nghiệp từ các trường đại học tên tuổi với thành tích cao.
5 Trong các cơ quan có nhiều thanh niên nam nữ còn độc thân, thế nào cũng diễn ra mấy trò tình cảm mờ ám. Tuy nhiên, bộ ba Tạ Cẩn Tri, Nhiễm Dư và Trang Xung không hề tồn tại vấn đề này.
6 Trang Xung nhìn chiếc nỏ trong tay, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Đây là loại nỏ được thiết kế theo kiểu quân đội, được làm từ vật liệu siêu nhẹ, cấu tạo uốn cong ngược lại, tính ổn định và chuẩn xác cao, trên thị trường có giá hơn sáu ngàn nhân dân tệ đấy.
7 Thật ra, một phút là hơi nhiều. Ứng Hàn Thời giơ con dao lướt qua màn hình tinh thể lỏng trên mỗi chiếc xe đẩy trong nháy mắt. Tiếng nứt vỡ vang lên, màn hình bị đâm xuyên qua, làn khói trắng bay ra.
8 Xung quanh rất tĩnh mịch. Tạ Cẩn Tri cảm nhận được ánh nắng ấm áp và khô ráo chiếu lên người mình. Mùi thơm nhẹ nhàng của trang giấy và đồ gỗ bay vào mũi cô.
9 “Tại sao lại như vậy?” Tạ Cẩn Tri cất giọng khô khốc. Hai người vẫn lơ lửng trên không trung. Ứng Hàn Thời từ tốn mở miệng: “Về mặt lý thuyết, máy tính có thể mô phỏng bất cứ thứ gì, từ hương thơm của bông hoa đến hơi ấm của ánh nắng, thậm chí cả bản thân con người.
10 Bây giờ vẫn còn sớm, khu lưu trữ sách vắng lặng, ánh sáng lờ mờ. Mới chỉ một đêm trôi qua mà Tạ Cẩn Tri có cảm giác cách cả một đời. Bóng đèn tuýp không còn nhấp nháy, màn hình máy tính cá nhân tối đen như thường lệ.
11 Tầm chiều tối, Cẩn Tri, Trang Xung và Nhiễm Dư bị Giám đốc thư viện đuổi ra khỏi văn phòng. “Chú Giám đốc, xin chú hãy tiến hành điều tra đi ạ!” Cẩn Tri cất giọng khẩn thiết.
12 Bên ngoài mưa to gió lớn, mới là tầm xế chiều nhưng trời đã tối đen, bốn bề dường như chỉ có tiếng mưa rơi. Tạ Cẩn Tri và anh trai ngồi bên cửa sổ nhà hàng.
13 Cũng như nhiều thành phố khác, thành phố Giang đang tiến hành xây dựng tuyến tàu điện ngầm nên chỗ nào cũng thấy công trường, đường xá không dễ đi chút nào.
14 Cẩn Tri không bao giờ có thể ngờ, bản thân sẽ qua đời vì một vụ tai nạn giao thông hoặc rơi từ trên cao xuống. Lúc xe tải đâm vào lan can, cô đã tránh sang bên cạnh, nhưng khi chân chạm vào thành xi măng, cô liền cảm thấy nó lung lay.
15 Trong bốn năm sống ở Trái đất, đây là lần đầu tiên Ứng Hàn Thời bị con người biết được thân phận của mình. Nước mưa từ trên đầu chảy xuống gương mặt anh, mang theo mùi tanh tanh.
16 Đêm đã về khuya, mưa cũng nhỏ dần. Lại một lần nữa ngồi vào ô tô của Ứng Hàn Thời, tâm trạng Cẩn Tri hoàn toàn khác trước. Trong lòng cô xốn xang, cũng thấy thoải mái hơn trước.
17 “Tôi lên mạng. ” Cẩn Tri trả lời. Ứng Hàn Thời gật đầu, lấy một máy tính xách tay hiệu Apple đưa cho cô. Cẩn Tri nghĩ bụng: Đây quả nhiên là loại máy tính mà người ngoài hành tinh sẽ lựa chọn sử dụng.
18 “Cẩn Tri, hôm nay là sinh nhật của bố, em không gọi điện chúc mừng sao?” Thanh âm bất lực của Tạ Cẩn Hành ở đầu bên kia truyền tới. Cẩn Tri đang ngồi trong phòng nghỉ vắng lặng của cơ quan, cất giọng lạnh nhạt: “Ông ấy là bố anh, không phải bố em.
19 Mặc dù thủ đoạn dùng để gặp thần tượng của Trang Xung tương đối mất mặt nhưng Cẩn Tri vẫn cùng anh ta đi xuống văn phòng chuyên làm thủ tục liên quan đến thẻ mượn sách.
20 “Cẩn Tri! Thấy chữ như gặp người. Cây cỏ trên núi Y Lam lại một màu xanh mướt, bầu trời cũng đặc biệt trong xanh. Hằng ngày, tôi đều dẫn bọn trẻ xuống chân núi hái hoa dại và cả bồ công anh, đem phơi khô làm trà hoa hoặc dán thành bức tranh.