61 Ánh sáng từ màn hình hắt vào khuôn mặt Ứng Hàn Thời, lúc này chỉ để lộ mũi và miệng. Cẩn Tri từ từ tiến lại gần. Như có linh cảm, anh liền dừng động tác.
62 Ứng Hàn Thời buông người Cẩn Tri, nhưng vẫn nắm tay cô. Cẩn Tri nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ tinh nghịch. “Hai người đã xong chưa?” Tiêu Khung Diễn nói giọng dè dặt ở bên ngoài.
63 Căn phòng không bật đèn, chỉ có tia sáng đỏ lờ mờ từ ngoài cửa hắt vào. Cẩn Tri co quắp trong chăn, mái tóc dài xõa trên ga trải giường trắng muốt. Ứng Hàn Thời quỳ một chân xuống cạnh giường, nhìn cô đăm đăm.
64 Giờ đã là nửa đêm nhưng trước cửa quán bar vẫn đông đúc xe cộ, loang loáng ánh sáng. Cẩn Tri nói: “Chúng ta vào trong đi!”. Trang Xung đã lấy lại bình tĩnh: “Không thể nào! Chẳng phải cô nói với Nhiễm Dư là thấy cảnh sống chung với Ứng Hàn Thời hay sao?”.
65 Trang Xung cười cười: “Như vậy cũng tốt. Có anh ấy ở đây, chắc cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tôi đi đây!”. Sau khi Trang Xung rời đi, Cẩn Tri ngồi xuống giường, trong đầu hiện lên hình ảnh Ứng Hàn Thời ôm cô ngồi trên bậc thang trước cổng chùa.
66 Hồ nước trong vắt, phẳng lặng như gương vây quanh khu biệt thự. Hai bên đường các loài hoa nở rộ, đủ loại màu sắc, không khí trong lành và tĩnh mịch. Một chiếc xe hơi sang trọng chầm chậm lăn bánh trên con đường xanh mướt, Thẩm Gia Minh cười nói với mọi người: “Không gian sống khu này cũng được, nhưng tôi lại không thích ở đây.
67 Anh ta vừa nói nhanh vừa mở cửa lồng sắt. Bốn người đi ra ngoài, Ứng Hàn Thời hỏi: “Tại sao anh lại giúp chúng tôi?”Phó Tông Tư bình thản đáp: “Vì bất đắc dĩ tôi mới làm việc cho bố con họ Thẩm, nhưng tôi không muốn cùng một giuộc với họ”.
68 Cơn địa chấn đã hoàn toàn dừng lại. Ngọn gió đêm mát lạnh thổi qua bãi cỏ, trước nhà kho xuất hiện mấy cái hố nông. Thẩm Gia Minh nhìn chằm chằm xuống đất.
69 Ứng Hàn Thời kể lại vắn tắt chuyện xảy ra đêm qua: “Chúng tôi trở thành mục tiêu thứ hai của bố con họ Thẩm, hiện giờ, Thẩm Viễn Khiêm đã chết, Thẩm Gia Minh cũng bị bắt.
70 Bảy giờ sáng là thời điểm người bình thường bắt đầu một ngày mới. Nhưng đối với Hạ Thanh Tri, cuộc đời này dường như đã kết thúc. Trên hành lang cũ kĩ bám đầy bụi, vầng sáng bạc ẩn hiện.
71 Sau khi tìm ra giải pháp, Ứng Hàn Thời cùng Tiêu Khung Diễn và Phó Tông Tư lập tức bắt tay vào việc tính toán số liệu, khảo sát và thử nghiệm. Cẩn Tri ra ban công lộ thiên ở tầng hai nhà nghỉ, ngồi uống café.
72 Mùi ga khiến Cẩn Tri có cảm giác ngạt thở. Vừa định di chuyển, cô mới phát hiện chiếc ghế đã được buộc chặt vào chân giường. Ý thức dần trở nên mơ hồ, trống ngực đập liên hồi.
73 Ứng Hàn Thời đưa hai người phụ nữ lao nhanh về lối khe hở sáng bạc trên đầu. Trong khi đó, ánh mắt Hạ Thanh Tri vẫn đờ đẫn, tựa như không mấy tỉnh táo.
74 Từ khi còn nhỏ, Hạ Thanh Tri đã biết bố mẹ không thích mình. Thỉnh thoảng, cô bắt gặp họ nhìn con gái bằng ánh mắt kì lạ. Cô muốn được bố mẹ ôm ấp, muốn được thể hiện tình cảm nhưng đều bị họ ngó lơ.
75 Trong giấc mơ, Ứng Hàn Thời lại quay về nhà tù ở Đế quốc. Xung quanh tối lờ mờ, chỉ có một tia sáng ở trần nhà chiếu xuống. Anh ngồi ở một góc, chân tay đều bị xích.
76 Rất nhanh, cô không thể cười nổi, bởi Ứng Hàn Thời đã thò tay vào trong váy ngủ của cô. Đó là nơi chưa từng có người đàn ông khác đụng chạm. Ngón tay mát lạnh, mềm mại của anh nhẹ nhàng vuốt ve, khiến hơi thở của cô ngày càng gấp gáp.
77 Vừa xuống dưới, Cẩn Tri liền nhìn thấy Ứng Hàn Thời đang đứng đợi bên gốc cây. Nhiễm Dư vỗ vai cô: “Anh ấy “bám” chặt nhỉ. Lần này, cậu không thoát được rồi”.
78 Sau khi anh chàng người máy đi mất, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh. Ứng Hàn Thời cúi đầu nhìn cô: “Em không vui thật đấy à?”. Cẩn Tri cũng chẳng đến mức không vui, chỉ là…Cô hỏi: “Trước kia, có nhiều phụ nữ thích anh đến thế sao?” Thật ra, vấn đề này không hỏi cũng biết.
79 Chuông di động reo vang, Cẩn Tri mở mắt,phát hiện mình đang nằm trên sofa trong phòng ngủ. Trước đó còn ở ngoài ban công nhà Ứng Hàn Thời cơ mà,lẽ nào anh ta bế cô vào? Cẩn Trí ngây ra vài giây mới lần tìm điện thoại,nhìn thấy dãy số trên màn hình, cô hắng giọng rồi mới bắt máy: “cháu chào chú giám đốc”.
80 Tưởng đối phương giả bộ ngốc nghếch, Nhiễm Dư không trả lời, mà nói: “Anh buồn ngủ rồi thì đi nằm trước đi, tôi chơi thêm một lúc nữa”. Anh ta không nhúc nhích, vài giây sau đột nhiên áo sát từ đằng sau, một tay nắm lấy bàn tay đàn cầm con chuột của cô, tay kia đặt lên bàn tay ở bàn phím: “Chơi thế nào? Em dạy tôi đi!”.