1 Thần – sáng tạo ra trời đất. Ma – phải chịu thuần phục dưới chân Thần. Nhân – thống trị những gì mà Thần đã tạo ra. Một tòa thành uy nghi, đứng sửng ở vách núi đen cao ngất phía trên.
2 Quý Tranh lần đầu tiên thấy đại hoàng tử Cung Thực, là ở lúc nàng vào cung năm thứ hai. Bởi vì không cẩn thận đánh vỡ một cái bát, nàng bị phạt không được ăn cơm trưa, còn phải quét sạch sẽ hành lang dài trước cửa điện này.
3 “Hàn băng tan a”Thì thào thanh âm hắc ám từ trong sâu truyền ra, một thân lụa trắng, ma nữ Thủy Diễm đứng ở phía trên điện phủ,đôi mắt trống rỗng, kính cẩn quỳ rạp trên đất tiến hành đại lễ.
4 Tiếng gào, tiếng nổ mạnh, âm thanh tiếng khóc buồn bã thảm thiết. . . . . . Đủ loại thanh âm tràn ngập ở bên tai Quý Tranh, nhưng là, nàng cái gì đều cũng không nhìn thấy.
5 “Khả! Khả! Khả!……. ” Nàng nói quanh co, sét đánh a, nói thương hắn đã là vi phạm thiệt tình rồi, hiện tại hắn lại còn muốn nàng hát tuồng lời thề này.
6
7 “Phải không?” Hắn nhìn nàng chằm chằm, rồi sau đó một lần nữa khép đôi mắt lại. Nguyên khí trên người còn chưa khôi phục, hiện tại mà nói hắn nếu muốn đứng lên chỉ sợ đứng còn không vững.
8 Không hiểu, người nam nhân trước mắt này cho nàng cảm giác khó hiểu, so với Lãnh Mạc càng làm nàng sợ hãi hơn. Thân hình nhỏ bé ở trong chúc quang run rẩy.
9 “A!” một tiếng thét kinh hãi, Quý Tranh đột nhiên mở to hai tròng mắt, một thân mồ hôi lạnh, mà tay thậm chí còn run nhè nhẹ. Đập vào mắt không phải là cuồn cuộn một dãy cát vàng, cũng không phải là một thanh cự kiếm, mà là vách tường màu trắng xám, còn có kia cái màn màu hồng nhạt treo trước giường.
10 “Thủy Diễm. ” Trong vườn hoa, Thủy Mị gọi muội muội đang muốn tránh mặt mình lại. “Tỷ tỷ, gọi ta có việc?” Thủy Diễm ngẩng đầu lên nhìn tỷ tỷ của mình nói.
11 “Ta ……………” Thanh âm bị đè nén, không thể thốt ra tiếng. “Đúng rồi thuốc trên tay của ngươi tốt lắm, ta sẽ giúp ngươi băng bó lại!” Lãnh Mạc nói xong, một bên tay đã cầm lấy băng gạc, bắt đầu từng vòng một băng bó cho vết thương trên tay của Quý Tranh.
12 “Ta sao có thể không lo lắng a, nếu là Chủ Quân biết Quý Tranh cô nương biến mất, chỉ sợ cái mạng nhỏ này của ta cũng không giữ được. ” Thủy Mị tức giận nói.
13