1 Diệp Bạc Hâm uống say khướt. . . chiếc váy ngắn ôm đùi, vịn vào tường từ từ bước ra khỏi tolet, loạng choạng đi được vài bước, bị đâm vào một bức tường thịt.
2
Khuôn mặt anh từ từ phóng to, Diệp Bạc Hâm trừng to đôi mắt, nghiêm túc nhìn anh, bỗng nhiên. . . cười ngốc nghếch, còn thổi vào mặt anh một hơi,:
"Tập.
3
Vào giữa tháng Năm, thời tiết ở Bắc Kinh dần dần ấm lên, bên ngoài phòng mặt trời nắng gắt như lửa nóng, trong phòng thì khô hanh.
Loại thời tiết này là khó khăn nhất, mở điều hòa thì quá lạnh, không mở thì ngột ngạt.
4
Diệp Bạc Hâm thoát khỏi móng vuốt của Thẩm Tư Á, khinh thường nhìn cô:
"Được rồi, đồ tốt như vậy, cậu vẫn nên giữ lại từ từ hưởng thụ đi. "
Diệp Bạc Hâm trèo lên, vuốt lại bộ quần áo nhàu nát, buộc lại mái tóc dài đang xoã, để lộ cổ trắng nõn mịn màng.
5
“Cậu nói gì?” Giọng của Thẩm Tư Á cao tới mức có thể chọc thủng mái nhà, ly nước trong tay cô suýt chút nữa bị cô đập vỡ.
“Bà cô à, nhỏ tiếng chút.
6 Diệp Bạc Hâm không tự nhiên vuốt ve mái tóc bên tai, hai má đỏ ửng, “Cái gì mà lừa tình chứ, đừng có nói khó nghe như vậy chứ, đây là đôi bên tình nguyện, hơn nữa người uống say là tớ, anh ấy không có uống rượu.
7
Từ sau hôm sinh nhật của Diệp Bạc Hâm Từ sau hôm sinh nhật của, Tập Vị Nam cũng không xuất hiện nữa.
Diệp Bạc Hâm an ủi chính mình, anh ấy rất bận rộn, nhưng dù bận cũng sẽ không đến mức đến thời gian hỏi han cô cũng không có, trực tiếp đem giấy chứng nhận xử lý xong rồi.
8 Diệp Bạc Hâm cố tình mặc một thân Chanel, một chiếc áo thun voan màu xanh lá cây dịu dàng, chiếc quần âu chín tấc màu trắng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng và tinh tế.
9
Tài xế thấy chiếc xe phía trước là xe quân sự, không dám đuổi theo:
“Đây. . . cô gái, đó là chiếc xe quân sự. . . ”
“Anh bớt nói nhảm, kêu anh đi theo thì đi đi, xe quân sự thì thì sao?”Diệp Bạc Hâm tức giận rút tiền đưa về trước xe.
10
Đặng Viễn nhìn thấy Diệp Bạc Hâm bộ dạng cô bé yểu điệu, bị thủ trưởng nhà anh la mắng, trong lòng không khỏi thương hoa tiếc ngọc.
“Báo cáo thủ trưởng!là tôi không tốt, tôi nhận lỗi, ngài đừng trách cô bé nhà người ta.
11
Diệp Bạc Hâm đột nhiên ngắt lời anh, “Anh cho rằng cái gì chứ, lúc đó em uống say, em tự mình gây rối, anh cũng điên cùng em sao?”
Say rượu là giả, bị anh hôn say là thật.
12 Trước cổng trụ sở quân sự, Quý Giản Ninh lười biếng nghiêng người dựa vào cửa, bắt chéo chân, hai tay khoanh lại, nhìn như thế nào cũng giống tên du côn.
13 “Chị dâu, không nhờ rằng chị lại thẳng thắn như vậy, có thời gian tới quân trại chơi đi, chỗ chúng em có núi có sông, thiên nhiên trong lành, cách xa khói bụi thành phố.
14
Diệp Bạc Hâm sững sờ, quay đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn Tập Vị Nam.
Anh cũng làm lính trong doanh trại C, vậy bọn họ quen biết nhau không?
Trên mặt anh Tập Vị Nam có chút trắng bệch, nhấp đôi môi run run, anh cứng đờ trừng mắt nhìn phía trước, đôi mắt đen loé lên hoảng loạn.
15
Ngự Cảnh Viên. . .
Diệp Bạc Hâm biết, Ngự Cảnh Viên là là khu đô thị căn hộ phức hợp cao cấp nổi tiếng, phòng ngự tiên tiến, vào thang máy phải dùng thẻ, chỉ được lên một tầng riêng biệt, mở cửa cần phải có dấu vân tay.
16 Hai người quen biết nhau nhiều năm, nhưng chưa từng có hành vi nào vượt quá giới hạn, cũng chỉ vì Diệp Bạc Hâm chọc thủng giới hạn của anh, Tập Vị Nam mới biểu hiện khát vọng của anh đối với cô.
17
Tập Vị Nam cảm nhận được sự kì lạ của cô, chấp nhận chịu đựng nỗi thống khổ, cũng dừng lại một chút, vuốt ve lưng cô.
Động tác này, khiến cô cảm thấy Diệp Bạc Hâm cảm thấy buồn nôn, trong đầu xuất hiện nhiều hình ảnh mơ hồ.
18
Một trận hoan ái, kịch liệt như cuộc chiến tranh, Diệp Bạc Hâm thất bại giữa sàn đất chiến tích lộn xộn.
Rèm cửa không kéo lên, trong phònh hơi chút mờ mịt, trong không khí còn lượn lờ đậm mùi vị kịch liệt.
19
Tập Vị Nam có phải đã biết được, nhưng tai sao anh không hỏi cô?
Nghĩ tới anh đột nhiên lạnh nhạt, đối với cô không mảy may một chút tư tình áy náy nào, cô liền cảm thấy da đầu tê cứng.
20 Ở thời đại này, con gái xử nữ 17 18 tuổi được coi là động vật quý hiếm, nếu chỉ vì cái màng đó mà ruồng bỏ Diệp Bạc Hâm, vậy người đàn ông kia cũng chẳng ra cái thứ gì.