1 Năm ấy gả vào Thẩm gia, tôi vừa tròn mười lăm, độ tuổi trăng rằm mà người con gái xinh đẹp tha thướt nhất; còn vị hôn phu của tôi, Thẩm đại công tử Thẩm Hồng đã hai mươi tám.
2 Cha tôi nằm mơ cũng không ngờ được có thể kết thông gia với một gia đình giàu có như Thẩm gia. Đề phòng tôi đổi ý, đêm đó ông chạy ngay đến Thẩm gia lĩnh bạc về, ấn định chuyện hôn nhân.
3 Dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng tôi vẫn phải bước vào đại môn nhà họ Thẩm. Nhà họ Thâm là gia đình giàu có, kiểu cách hiển nhiên cũng không như nhà khác.
4 Thời khắc này, dù tôi có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói ra. Nếu tôi nói điều gì đó, liền thể hiện việc bản thân chẳng những biết sai không sửa mà còn già mồm cãi láo, không có phép tắc.
5 Cuối cùng cũng đã tới phòng ngủ của Thẩm Hồng. Đẩy cửa phòng ra “két” một tiếng, Băng Nhi không kìm được hô lên đầy kinh sợ. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, trên giường trải một tấm chăn gấm thật dày.
6 “Khoan đã!” Cùng với giọng nói mềm mại, Băng Nhi xuất hiện trước mặt mọi người như một cơn gió. Cô bắt lấy cánh tay giơ lên cao của Mai Nhiêu Phi, nặng nề quăng xuống, kêu lên: “Nhị biểu tẩu, tẩu làm gì vậy? Vũ Tương tẩu tẩu là đích thiếu phu nhân nhà họ Thẩm, tẩu nói đánh là đánh sao?”Đôi mắt Mai Nhiêu Phi đỏ sọng, không kiêng nể gì nữa, nàng ta hét ầm lên: “Tiện nhân Liễu Vũ Tương này có thể làm hại con ta, vì sao ta không thể đánh a?”Lúc này Băng Nhi mới nhìn thấy vết thương trên mặt Mẫn Nhi, vội sai nha hoàn Bảo Bảo của mình: “Mau ẵm Mẫn Nhi tiểu thư đi bôi thuốc”.
7 Băng Nhi hoảng sợ nói: "Vũ Tương tẩu tẩu. không phải tội danh của tẩu thì tẩu đừng gánh lấy, như vậy sẽ liên lụy đến cả Cửu Dung tẩu tẩu. "Sau một hồi lâu, Liễu Vũ Tương mới lên tiếng: "Lão phu nhân minh giám, vết thương trên mặt Mẫn Nhi không phải do con gây ra.
8 Tôi nhất thời dở khóc dở cười, đành phải đứng thẳng người lên. Lúc này, Mai Nhiêu Phi và Sầm Khê Huyền đã phát hiện ra tôi, sắc mặt cả hai đều trở nên hết sức khó coi.
9 Cúc ma ma nhìn tôi hồi lâu, lớn tiếng nói: “Tiểu thiếu phu nhân, giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả, cô cứ chờ bị trừng trị đi. Người đâu, áp giải Tiểu thiếu phu nhân và cha cô ta đến chính đường, chờ Lão phu nhân xử lý!”.
10 Ngay trong giờ khắc này, tôi tâm tư rối bời, kinh hồn khiếp đảm, cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ từng sợ hãi như vậy. Tôi bị người ta hãm hại, có chết cũng không tiếc, nhưng nếu vì thế mà hại cả cha lâm vào cảnh tù ngục lao lý thì tôi không tài nào chịu đựng nổi.
11 Sau này tôi mới biết, Thẩm Hồng và Liễu Vũ Tương có thể tới đúng lúc cứu tôi, đều nhờ công lao nha hoàn Bảo Bảo của Băng Nhi. Băng Nhi đi xa, Bảo Bảo tạm thời được điều đến hậu hạ Lão phu nhân, thấy tôi xảy ra chuyện, cô bé lén chạy đến kể lại sự tình cho Liễu Vũ Tương.
12 Tôi thờ ơ nhìn Thẩm Tề vừa nói vừa khóc, tuy thoạt nhìn thì có vẻ rất thành khẩn, hoàn toàn là tấm chân tình, nhưng không hiểu vì sao, tôi cảm thấy hắn chỉ già mồm ra vẻ.
13 Hình nhân gỗ đào được đặt trước mặt Lão phu nhân, vẻ mặt bà thật sự không thể dùng lời để diễn tả được. Ngay sau đó, Khánh thúc lại tìm thấy mấy bức thư được bọc trong lụa và cả mấy tờ giấy trong chỗ đồ nữ trang.
14 Liễu Vũ Tương và người nuôi ong kia cùng bị nhốt dưới hầm ngầm của Thẩm gia. Hầm ngầm do Khánh thúc đích thân trông giữ. Đợi tới lúc mọi người trong Thẩm gia đi nghỉ cả, tôi lặng lẽ chạy đến chỗ hầm ngầm.
15 Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy chuyện này chỉ cần Lão phu nhân chịu mở lưới phóng sinh là Liễu Vũ Tương có thể được cứu. Lão phu nhân không phải là người không khôn khéo, bây giờ bà đang nổi nóng nên quyết định đưa ra khó tránh khỏi có phần cực đoan.
16 Mới đẩy Minh Nguyệt Hân Nhi đi chưa được bao lâu, trong sân của Thẩm gia đã vang lên những tiếng động huyên náo. Tôi thấy thời gian đã không còn sớm, vì thế bèn rửa mặt chải đầu đến vấn an Lão phu nhân.
17 Tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi vừa mới đến cửa từ đường thì đã chứng kiến Liễu Vũ Tương và người nuôi ong Tiêu Tiếu nọ bị mấy hán tử áp giải ra ngoài. Hai tay của bọn họ đều bị trói chặt, Tiêu Tiếu khập khà khập khiễng đi trên đường, tay Liễu Vũ Tương vẫn còn rỉ máu.
18 Trên mặt Lão phu nhân hiện ra vẻ tán thành, hân hoan nói: “Mặc dù Liễu Vũ Tương không biết tự trọng, làm nhơ nhuốc nề nếp gia phong, nhưng Thẩm gia ta lại có được một người dâu tốt hiếm có như Cửu Dung, cứ làm theo lời Cửu Dung đi”.
19 Thẩm Hồng không gặp chuyện gì, có lẽ Bảo Bảo vốn đứng trong đám người vây xem, nhìn thấy Thẩm Tề muốn kiểm tra dây thừng, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cô bé cố ý ra vẻ như chạy đường xa đến, lấy cớ bệnh tình Thẩm Hồng trở nên nghiêm trọng, cứu mạng Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiêu.
20 Suốt một ngày một đêm đó, trong lòng tôi chất chứa đầy tâm sự. Lúc tảng sáng, Trần Khai thúc phái người đến báo cho tôi biết, cha tôi và bọn họ nhân lúc tối trời đã đục thủng lớp băng cứng, vớt suốt đêm ở sông Bạch Lãng, men theo bờ sông xuôi xuống hơn mười dặm nữa cũng không phát hiện ra thi thể Liễu Vũ Tương.