1 Đầu tháng ba, đạp thanh chơi diều ở ngoại ô. Ngày này, bất luận hoàng thân quốc thích hay bá tánh bình dân, đều dìu già dắt trẻ đến dã ngoại du xuân, điền dã hiện giờ sinh khí bừng bừng tiêu tán mùa đông vắng vẻ lạnh lẽo.
2 Ba ngày sau, thân thể Phong Triệt không khỏe bởi vì say rượu cuối cùng cũng khôi phục hoàn toàn, phụ nữ hai người thuê “Phong Viễn tiêu cục” bảo vệ, xe ngựa chậm rãi đi về phía cửa đông kinh thành, lên đường về quê.
3 “Tên sư muội thật có ý nghĩa, hợp với dòng họ sư muội, nghĩ đến lúc sư muội ra đời nhất định là lúc sương rơi nhiều nhất. ” Đối với sự trêu chọc nhạo báng của Long An Khác, Phong Phân không có biện pháp đáp trả, bởi vì lai lịch tên nàng xác thực như thế.
4 Mưa rơi tí tách cả đêm. Cả đêm Phong Phân nghe tiếng mưa rơi, nằm trên giường trằn trọc trở mình không ngủ được, nhắm mắt lại chính là hình ảnh ác nam vô lễ với nàng, không thể xóa khỏi đầu.
5 Gần tối, mọi người ở một trấn nhỏ tìm khách điếm ngủ trọ, vấn đề là khách điếm chỉ còn lại có một tiểu viện, để cho Long An Khác, các phòng khách khác tính thế nào cũng đều thiếu, không đủ cho mọi người ở.
6 Tiếng người huyên náo dưới chân núi chùa Thiên Tề, tiếng người tiếng ngựa, nhìn như một bức tranh náo nhiệt phồn hoa. Phong Phân xuống xe ngựa, nhìn tòa sơn môn trước mặt mà lắp bắp kinh hãi.
7 Bên trong xe ngựa một mảnh hỗn độn, tràn ngập mùi vị tình dục. Tay Phong Phân run run mặc lại y phục, nhưng y phục của nàng đã bị xé rách, mà bên trong xe ngựa cũng không có y phục của nàng.
8 Không có Phong Triệt giám sát, Long An Khác hành động hoàn toàn tùy ý. Tiểu Quả cảm thấy cô gia và tiểu thư mặc dù quá mức thân cận, nhưng danh phận đã định, cũng không cần so đo quá mức, nàng cũng mắt nhắm mắt mở, dù sao nếu cô gia quá phận, thì tiểu thư nhà nàng cũng không chịu.
9 Thời điểm Phong Phân rời khỏi nhã gian, thực khách trong tửu lâu còn lại không nhiều lắm. “Tiểu thư, nếu không chúng ta tìm đại phu xem một chút nhé?” Phong Phân hoàn toàn không nhìn Tiểu Quả lảm nhảm, đối với việc tìm đại phu nàng rất chấp nhất, mặc kệ thấy ai khó chịu, trước tiên luôn đề nghị tìm đại phu.
10 Chờ thị vệ tìm được khách điếm, bọn họ sai tiểu nhị trực tiếp mang nước vào phòng. “Vào giúp ta tắm. ” Thời điểm Phong Phân nghe được câu này cả người cứng lại, mặc dù bọn họ đã làm rất nhiều chuyện thân mật, nhưng mà, nàng lại chưa từng giúp hắn tắm rửa! Tiểu Quả nhìn tiểu thư mình có chút đồng tình, cảm thấy ma trả của cô gia rốt cuộc tìm đến đây, bảo tiểu thư đi vào giúp hắn tắm, trai đơn gái chiếc, hình ảnh nhất định là thiếu nhi không được xem.
11 Không biết trải qua bao lâu, con đường bên ngoài lát đá Châu Thành dần dần biến thành đường đất đỏ chật hẹp, người đi đường ít dần, dân chúng đi lại dần dần biến thành lữ khách thỉnh thoảng vội vã đi ngang qua đoàn xe.
12 Núi không cao, có tiếng thì vang; nước không sâu, có rồng thì linh. Trấn Bình Thủy là một thôn trấn không lớn, dựa vào núi mà dựng, dựa vào nước mà sống, nhưng gần đây bởi vì Phong Triệt làm quan trong triều cáo lão hồi hương mà náo nhiệt.
13 Thời điểm tâm thần Phong Phân rối loạn, trước mắt bỗng dưng sáng lên, nàng kinh ngạc giương mắt. “Tại sao lại nghênh đón Bổn vương bằng vẻ mặt này?” Giọng nói hài hước quen thuộc truyền đến.
14 Hôm nay là ngày vợ chồng Ký vương lại mặt, cũng là lần ra cửa đầu tiên của bọn họ, ở ngoài cửa, Phong Phân ngồi vào kiệu, Long An Khác thì cưỡi ngựa theo bên cạnh.