1 Trong thư phòng được che kín bởi những tấm rèm, chỉ nồng nạc toàn một mùi sách. Ninh Mẫn ngồi xuống trước cửa sổ gần chiếc bàn đọc, gương mặt hiện ra nét thanh tú trầm mặc, dường như không gì có thể sắc bén hơn đôi mắt mỹ lệ đang nhìn chằm chằm vào máy tính đọc tin tức kia.
2 Mười phút sau, Ninh Mẫn bước vào thư phòng của Đông lão gia, một vị có thể hô mưa gọi gió, Đông Lục Phúc. “Cẩn Chi, nếu sức khỏe của nha đầu đã khá lên, vậy tại sao không quay về sớm hơn một chút? Lão già ta còn sống mà ngươi đã định trục xuất cháu dâu.
3 “Ba, việc này, ba hãy để Cẩn Chi và Tiểu Tịnh suy nghĩ kĩ đã. . . ”Hà Cúc Hoa liếc mắt một vòng xung quanh đánh giá rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa sinh con cũng không phải chuyện một sớm một chiều, muốn mà có được ngay.
4 Gia đình Đông gia, nhân khẩu đông đúc, trong căn nhà tổ của Đông gia có một cái viện tách biệt. Hàn Tịnh và Đông Đình Phong sống ở số tám Đông viên, nghe nói đây là chỗ lão gia cố ý làm cho họ khi kết hôn.
5 Đông Lôi ghét Hàn Tịnh cũng có nguyên do của nó. Thứ nhất, cô ta cho rằng Hàn Tịnh không xứng với anh của cô ta, và đã cướp mất địa vị của Anna. Thứ hai là bởi vì Kiều Sâm.
6 Là một nam nhân, khi nghe nói vợ của mình lại muốn cùng kẻ khác bỏ trốn, sẽ phải có phản ứng thế nào?Nếu như là người với tính tình nóng nảy, gặp chuyện này, nhất định sẽ chạy đến cho cô một bạt tai, kiên quyết chỉnh đốn cho cô một trận.
7 “Anh, anh xem, anh xem, làm sao cô ta không biết xấu hổ như vậy. . . ”Đông Lôi nổi giận lôi đình. Từ trước tới nay, đối với bà chị dâu này, cô vốn không vừa mắt, nếu không phải mười mấy năm trước, lão Hàn vì ông nội cô mà hy sinh, thì làm sao Hàn Tịnh có thể có cơ hội để trở thành vợ anh trai cô?Người phụ nữ này, từ đầu đến chân, hoàn toàn không có gì xứng với anh cô.
8 Buổi trưa, Ninh Mẫn đang ngủ, trong giấc mơ một đống hỗn loạn đang giằng xé cô, trán cô ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu cô nhớ đến tên người đàn ông đó. Cô nhớ anh ta đã cứu cô, nhưng cuối cùng tên anh ta là gì cô cũng không thể nhớ ra được, cố gắng cắn răng thật chặt, đem hết thảy chuyện này nuốt vào bụng.
9 Đó là bồ cũ của Hàn Tịnh, là người đàn ông mà cô ấy yêu thương hết mực, và cũng là người khiến cô ấy sẵn sàng vứt bỏ tất cả để cùng anh ta chạy trốn. Nếu căn cứ theo cuốn nhật ký này thì Thôi Tán cũng phải rất thích cô ấy mới đúng.
10 Hắn suy đoán không sai chút nào, Thôi Tán đúng là đã có chuẩn bị từ trước, không lâu sau, hắn biết được một chuyện, chỉ cần là thành viên của gia tộc Đông gia thì ai cũng nhận được tấm ảnh này.
11 “Có một chút rắc rối, nhưng hiện tại, rắc rối đó đã được giải quyết. Tịnh Tịnh, chuyện ly hôn mà em còn phải suy nghĩ kĩ sao? Cuộc sống ở Đông gia không khác gì ngục tù, em còn muốn ở đó đến bao giờ? Lẽ nào, em muốn lãng phí cả cuộc đời mình ở Đông gia? Em xem, bây giờ tôi đã trở về, chúng ta bắt đầu lại từ đầu không tốt sao?”Thôi Tán từng bước từng bước một đi tới, ánh mắt đào hoa chứa đầy tâm ý, nhìn rất nồng nàn chân thực, thoạt nhìn đúng là có chút thích thú ***.
12 “Cái gì? Bà đã nuôi tôi nhiều năm như vậy? Phiền bà nhớ lại giùm cho? Mấy năm nay, hình như toàn là Đông gia nuôi tôi. . . Từ khi ba tôi mất, Đông gia liên tục giúp đỡ gia đình chúng ta.
13 Hóa ra anh ta là luật sư. Ninh Mẫn ngộ ra đồng thời cảm thấy sợ hãi với dã tâm của anh ta. Ngay từ khi bắt đầu, cô đã mắc bẫy của anh ta: Người này dùng Triệu Bình Phương để dụ cô tới.
14 Quán rượu Hoàng Tước, phòng tổ chức yến tiệc loại VIP ở tầng mười sáu, hôm nay đã có người bao hết. Vừa bước vào bữa tiệc, Ninh Mẫn đã khẽ chau mày. Tính đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ thích thú với mấy bữa tiệc náo nhiệt như thế này cả, nên trong lòng sinh ra bản năng chống cự.
15 Đông Đình Phong vừa thấy Thôi Tán liền biết người này đến đây để gây chuyện. Bên kia, Ninh Mẫn nhìn Đông Lôi vì câu nói của cô làm cho tức chết, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, chỉ hận một nỗi không thể đến lột da cô thôi.
16 “Anh. . . ”“Xin lỗi!”“Chị dâu. . . xin lỗi. ”Đông Lôi cắn răng chịu đựng, buồn bực nói lời xin lỗi, ức đến nỗi ngực như muốn nổ tung ra, nhưng lại không thể chứng minh cho anh trai cô thấy họ là một đôi gian phu dâm phụ.
17 Hôm nay là đông chí, mặc dù trong phòng có hệ thống máy sưởi, nhưng cô mặc hơi ít khiến tay lạnh cóng như băng, nhưng còn tay hắn, vô cùng ấm áp, hơn nữa, ngón tay của hắn cũng rất thon dài.
18 Hà Cúc Hoa không thể kìm chế được, trong lòng bà ta như có cả đống lửa, từ sau khi bà ta nhìn thấy mấy tấm ảnh, trong lòng bà ta như lửa đốt, nhưng lúc đó, bà ta không tìm được người, hơn nữa buổi tối còn phải tham dự bữa tiệc, nên cố đè xuống; vừa đến bữa tiệc, bà ta lập tức nhìn thấy đứa con dâu này đang tay trong tay với người đàn ông khác càng khiến bà ta điên tiết, chỉ là ở đó quá đông người nên bà ta không làm gì được, nhưng lúc này đây, nhìn thấy Hàn Tịnh vẫn một mực không chịu thua, không thể kìm chế được:“Ta đã cảnh cáo cô, tuyệt đối không được phép làm cho Đông gia của ta mất mặt, nhưng cô thật sự rất có bản lĩnh, nghe bên tai này, lập tức đã cho ra bên tai kia, không thèm để ý đến những gì ta nói.
19 “Hàn Tịnh, cô không làm cho Cẩn Chi mất mặt thì cô không hả giận đúng không? Cô lấy tư cách gì mà nhắc đến ly hôn?”Câu này của Thôi Tán cũng mang theo ẩn ý khích lệ tai họa ập tới, lại càng kích thích Hà Cúc Hoa.
20 “Thôi Tán, ở đây không hoan nghênh anh, mời anh đi cho, trong vòng ba phút nếu anh vẫn còn dây dưa không rõ, ở lại chỗ này gây phiền phức cho chúng tôi, thì tôi sẽ sai người đưa anh ra ngoài.