1 Tháng chạp năm Càn Ninh thứ sáu, tại kinh đô Thịnh Kinh củaBắc Hán triều. Quá nửa đêm. Trời không trăng. Gió lớn. Những bông tuyết bay lất phất giữa không trung, bám vào mángười ta mang tới cái lạnh thấu tâm can.
2 Ngoài điện bông liễu bay, trong điện vang đàn sáo. Giữa ánh đèn đan xen, bóng người hòa trộn, rượu ngon tỏahương thơm nồng nàn, chỉ ngửi thôi e cũng đã say.
3 Trong điện, cửa sổ đóng chặt, bốn phía đều buông rèm, bêntrong tràn ngập khói thơm, ngưng thần cảm nhận, không nồng không hắc, cảm giácthư thái thấm vào tận tim.
4 Thứ mùi lạnh lẽo của thiên lao đã lan tỏa khắp không gian. Ngọc Trí lặng lẽ kéo ống tay áo của Anh Tịch, thấp giọnghỏi: “Là Bùi thiếu gia sao?”Anh Tịch khẽ gật đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp củaNgọc Trí đầy vẻ kinh ngạc.
5 Trong căn phòng tịch mịch, bức rèm châu đột nhiên vang lênnhững tiếng va chạm giòn tan. Đoan phi vội vàng kéo bóng người nhỏ xíu đó lại, giận dữquát: “Chiêu Nhi, không được nghịch ngợm!”Bàn tay nhỏ xíu của Chiêu Nhi vẫn nắm chặt bức rèm được làmtừ những viên mã não màu đỏ sậm, miệng cất tiếng cười non nớt: “Mẫu phi, bứcrèm châu đẹp thế này chỉ có thể nhìn thấy ở chỗ hoàng cô tổ mẫu thôi, Chiêu Nhithích lắm!”Lệnh Viên ngả người tựa vào chiếc sạp quý phi, đưa mắt liếcnhìn chú bé, nghe thấy giọng nói non nớt đó liền bật cười: “Nếu Chiêu Nhithích, cô tổ mẫu sẽ sai người mang nó đến cung của mẫu phi con, vậy có đượckhông?”“Hay quá!” Chiêu Nhi vui vẻ reo lên.
6 Bên ngoài, gió lạnh vi vu, tuyết lớn rơisuốt đêm, tới tận sáng sớm hôm sau mới tạnh. Đám cung nữ, thái giám đều bận rộndọn tuyết, tuy cách một cánh cửa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗnloạn bên ngoài.
7 Một làn gió mát thổi qua, hàng lan can bằngbạch ngọc phía bên cạnh lấp lánh ánh mặt trời. Một đám người đang đi về phía xanhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những bộ triều phục trên người.
8 Gió đã dừng. Rốt cuộc Lệnh Viên cũng lên tiếng: “Mẫu hậumuốn ta giữ vững giang sơn của nhà họ Lưu. ”Nơi đáy mắt nam tử là bóng dáng mờ nhạt củangười trước mặt, chợt y nở nụ cười, bàn tay rời khỏi vai Lệnh Viên, lùi lạiphía sau, nói: “Đến ta mà ngươi cũng không tin, không chịu nói thật một câunào.
9 Dường như chỉ trong nháy mắt, cảnh vật xungquanh đã hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt anh tuấn trong ký ức vẫn chưa phai mờ,nàng còn nhớ rõ lời hứa với y, nhớ rõ y từng nói, đợi nàng lớn lên rồi sẽ đưanàng rời khỏi đó.
10 Giọng nói của nam tử nhẹ nhàng vang bêntai, Lệnh Viên cúi đầu cố giấu khuôn mặt, rồi nhẹ nhàng rụt tay về. Ống tay áorộng khẽ lướt qua mấy đầu ngón tay lạnh giá của y, nàng chậm rãi lùi về sau nửabước.
11 Tiếng cười chói tai vang vọng khắp cănphòng. Lệnh Viên ngẩn ngơ đứng đó, lời của ThôiThái hậu, nàng dường như chẳng còn nghe thấy. Nhưng lại có một âm thanh kháckhông ngừng vang vọng, mẫu hậu từng nói, người làm tất cả đều vì nàng.
12 Trời trong gió nhẹ, những cành cây còn chưađâm chồi nảy lộc, nhưng ánh mặt trời chiếu xuống vẫn khiến lòng người ấm áp. Anh Tịch và Trương Thạch đứng dưới hànhlang rì rầm trò chuyện, nghe nói mấy ngày nay, Hoàng thượng có thời gian rảnhlà lại tới cung Nghi Tuyết, sự sủng hạnh dành cho phi tần khắp lục cung cộnglại cũng chẳng so được với Dương phi.
13 Giữa màn đêm tĩnh lặng tràn ngập cơn phẫnnộ của nàng. Sắc mặt Dương phi trở nên trắng bệch, cácphi tần trong cung chưa ai từng thấy Đại trưởng công chúa tức giận thế này.
14 Tiếng kêu vang lên vô cùng thảm thiết, cònxen lẫn sự đắc ý. Dương phi gắng gượng, nhưng vẫn ngã xuốnggiường. Lệnh Viên vội vàng đi tới, bên ngoài giómưa còn chưa tạnh, chiếc áo xanh biếc đã thấm nước mưa, mấy sợi tóc đen dínhvào chiếc cổ trắng ngần.
15 Sắc mặt Anh Tịch vốn đã trở nên trắng bệch,khi nghe thấy câu này, thị không thể đứng vững, phải lùi về phía sau mấy bước,tựa vào cây cột mới có thể dừng lại được.
16 Một làn gió lạnh thổi vào sau khi cánh cửabị người ta đẩy ra, Anh Tịch vội vàng giúp Lệnh Viên kéo lại chiếc áo choàng. Trương Thạch gạt bức rèm châu, hơi do dự, cuối cùng vẫn bước lên trước, thấpgiọng nói: “Công chúa, bên điện Tuyên Thất nói, Hoàng thượng không có thời giangặp người.
17 Ánh nến đỏ chiếu lên tấm dung nhan tuấn mỹcủa nam tử, trong phòng mờ mịt khói thơm, giữa đôi hàng lông mày của y là vẻchần chừ không thể nào tan hết. Chiếc nón có mạng che được đặt sang một bên,Bùi Vô Song lặng lẽ nghe xong lời của Bùi Nghị, hồi lâu sau không nói gì.
18 Chiêu Nhi ham chơi nên đi lạc nhũ mẫu, chạylung tung một hồi, không ngờ lại va phải phụ hoàng. Từ lúc nó hiểu chuyện đến giờ, đối với nó,cảm giác phụ hoàng mang lại là sự sợ hãi chứ chẳng phải tình thân, có lẽ, nócòn chưa hiểu được thế nào là tình phụ tử.
19 Từ sau lần về kinh vào năm Càn Ninh thứsáu, Lệnh Viên vẫn chưa từng rời khỏi nơi này, nhưng đối với nàng, Thịnh Kinhvẫn thật xa lạ biết bao. Đây là vùng đất sinh ra nàng, nhưng lạikhông phải ngôi nhà nuôi nàng khôn lớn.
20 “Vậy hắn đã hứa hẹn cho Hoàng thượng nhữnglợi ích gì?”Cầu thân không phải việc có thể dễ dàng mởmiệng, mà kẻ đó còn là Vương gia Nam Việt, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thểkhiến hai nước bất hòa.