1 Nam Dạ quốc, tiết trời vào mùa hạ oi bức. Tại phòng y phục của Ninh Vương phủ.
“Đại nương, người nói xem Tam Tư bị làm sao vậy? Từ sáng đến giờ không thấy nói một câu nào.
2 Lâm Tam Tư thật sự không hiểu vì sao việc hầu hạ thái tử lại có thể rơi xuống người mình, trong cung có nhiều nữ tử trẻ trung như vậy, còn nàng chỉ là người nhà của tội thần, bàn về thân phận hay dung mạo thì việc này cũng không đến lượt nàng làm! Cho tới khi nghe thái giám tới truyền thánh chỉ, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ.
3 Tại mật thất trong phủ thái tử, Hoắc Dực nắm chặt mật thư trong tay, mười ngón tay thon dài siết lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hai tròng mắt thâm trầm sắc bén, một tầng khí tức âm tàn hắc ám bao phủ, lưu động quỷ dị trong mật thất.
4 Trời vừa tờ mờ sáng, trong phòng bếp phủ thái tử đã có mùi thơm tỏa ra.
Lâm Tam Tư sáng ra đã ngồi bên bếp lò, Dung bà bà đã dặn trong ba bữa thì thái tử điện hạ coi trọng nhất là bữa sáng, vì thế mà Lâm Tam Tư phải hao tốn không ít tâm tư để chuẩn bị.
5 Lâm Tam Tư nhanh chóng ăn xong điểm tâm, rửa sạch bát đũa mới chạy vào thư phòng. Giờ đã gần trưa, ánh mặt trời chiếu vào phủ thái tử rộng lớn, đâm vào mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng.
6 “Điện hạ…” Lâm Tam Tư tuy tay rất đau nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài, chịu đựng đau đớn bất an đứng trước mặt Hoắc Dực.
Chiếc ô rất lớn, đủ để che hết cho hai người.
7 Hoắc Dực nghe Tống Cảnh Ngưỡng mở miệng gọi tên Lâm Tam Tư thì khẽ nhăn mày, lạnh lùng cắt đứt lời hắn, lo đãng nói: “Ngươi vừa gọi nàng là gì?”
Tống Cảnh Ngưỡng ngơ ngác đưa tay sờ đầu, nói: “Lâm… Lâm Tam Tư!”
Hoắc Dực sắc mặt có chút không vui, thanh âm lạnh lùng tạo áp lực cho người nghe: “Nói, lại, một, lần, nữa.
8 Cuộc sống của Lâm Tam Tư ở phủ thái tử nhẹ nhàng hơn thời gian ở Ninh vương phủ nhiều, nàng chỉ cần hầu hạ tốt thái tử điện hạ là được. Tuy điện hạ lạnh lùng nhưng cũng không phải là ác ma máu lạnh, chỉ cần nàng hiểu được sở thích của hắn, cẩn thận từng li từng tí, hầu hạ không có sai lầm, nàng tin rằng nhất định có thể đối phó được!
Sở thích của điện hạ rất khó nắm bắt, dường như cái gì cũng được, nhưng không phải lúc nào cũng thế, cho nên nàng thấy rất áp lực, nhưng đây cũng không phải chuyện áp lực nhất.
9 Lâm Tam Tư đi tới đi lui trong phòng mà vẫn không thấy Hoắc Dực đến.
Nàng đi tới trước cửa sổ, lúc trước Dung bà bà đã xếp phòng của Lâm Tam Tư và phòng của điện hạ ở cách nhau ba gian, như vậy không chỉ giúp nàng thuận tiện sinh sống với điện hạ, mà còn vừa duy trì một khoảng cách nhất định, không quấy rầy đến điện hạ.
10 Trời mới tờ mờ sáng, Lâm Tam Tư đã thấy bên cạnh có động tĩnh, mở mắt ra thì thấy Hoắc Dực đã rời giường.
Lâm Tam Tư toàn thân rã rời, mơ hồ nhớ được nơi này là phòng của Hoắc Dực, không khỏi thắc mắc sao hắn lại dậy sớm như vậy? Chần chừ một chút rồi nói: “Điện hạ?” Vì quá mệt mỏi nên giọng cũng nhỏ xíu.
11 Hoắc Dực không thèm để ý, mắt nhìn một lượt các món trên bàn rồi gắp một miếng sen nhồi thịt chiên, sau khi cắn một miếng liền nhíu mày.
“Là ngươi làm?” Giọng nói rõ ràng mang theo sự nghi ngờ.
12 Lúc cửa bị người mở ra, Lâm Tam Tư cũng mới tỉnh giấc, toàn thân toát một lớp mồ hôi mỏng, nàng dùng ống tay áo lau trán, rời giường đi ra nhìn thì thấy người tới là Hoắc Dực.
13 Lâm Tam Tư liên tục thở gấp, ngước mắt đối diện với đôi mắt đen gần trong gang tấc, nàng không hiểu sao bỗng dưng Hoắc Dực lại hôn nàng như vậy, nhưng cặp mắt kia lại quá thâm sâu khiến cho nàng không nghĩ ra được điều gì.
14 Lâm Tam Tư trong lòng trầm xuống, kẻ đầu sỏ đã ở đây, nếu còn chần chừ thêm chút nữa thì e là Vương lão bản và Lý tẩu tử sẽ biết là chuyện gì xảy ra mất, bèn rũ mắt xuống rồi muốn rời đi, nhưng lại thấy Hoắc Dực đang đi tới chỗ nàng, không chỉ là không muốn phủi sạch quan hệ, ngược lại còn kéo Lâm Tam Tư vào trong ngực, giọng nói ấm áp mang theo sự cưng chiều: “Nói xong việc sẽ theo ta luyện chữ, sao lại chạy đi rồi?”
“…” Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, từ góc độ này, gương mặt của hắn thật sự không phải là anh tuấn bình thường nữa rồi.
15 Vốn định xong việc sẽ xuất phủ một chuyến, nhưng bởi vết đỏ trên cổ Lâm Tam Tư mà tạm thời hủy bỏ, Lâm Tam Tư vì thế mà cực kỳ mất mát, nhưng chuyện này thật không có cách nào, nếu bị người ngoài nhìn thấy thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự hoàng thất.
16 “Còn tưởng điện hạ đang nghỉ ngơi, thì ra là đang đọc sách a!” Lâm Tam Tư cười nói: “Nô tỳ mang trà đến để điện hạ vừa đọc sách vừa thư giãn. ”
Hoắc Dực ngồi xuống ghế, đưa tay vẫy nàng lại, cười nói: “Trà của nàng tới rất đúng lúc, vừa hay ta đang khát.
17 Phủ thái tử mặc dù không lớn bằng hoàng cung, nhưng đi hết một vòng thì cũng đủ tiêu cơm rồi, thấy thời gian cũng sắp đến, Hoắc Dực liền dẫn Lâm Tam Tư đi đến thư phòng.
18 Sau khi đưa thái hậu trở về hoàng cung, Hoắc Dực và Tống Cảnh Ngưỡng hai người một trước một sau đi từ mật đạo về.
“Trong cung có tin tức truyền đến.
19 Trên đường phố ngoài phủ thái tử mặc dù truyền đến nhiều tiếng ồn, nhưng Lâm Tam Tư vẫn ngủ rất say không hề nghe thấy gì, mấy ngày vào phủ, người khiến nàng tỉnh giấc luôn luôn là Hoắc Dực, Hoắc Dực vừa động đậy là nàng đã cảnh giác tỉnh lại.
20 Sau khi lưu luyến không rời Lâm Tam Tư, Hoắc Dực sáng sớm liền ra cửa đi hành lễ với đương kim hoàng thượng, lĩnh mệnh xong liền cùng quân binh lao ra biên cương.