101 Đêm khuya, trong phủ thái tử vô cùng yên ắng, Lâm Tam Tư đã ngủ say, chắc do hôm qua ở trong thư phòng hơi lạnh nên trước khi ngủ nàng có ho mấy cái, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cười nói muốn được đích thân lên núi hái quả tỳ bà(1) mang về ăn, vì quả đó trị ho rất tốt.
102 Nam Cống Sơn vốn là vùng đất có phong cảnh đẹp bậc nhất của Nam Dạ quốc, nơi đây có rất nhiều người đến du ngoạn, nhất là vào đầu mùa hè thì gần như chật kín người, chỉ có điều sau này Nam Cống Sơn trên danh nghĩa lại thuộc địa phận của Đoàn vương, nên số người đến đây thăm quan ngày một ít, lâu dần lại khiến cho nơi đây hình thành nên một khung cảnh mộc mạc như thể chưa từng có dấu chân người, đẹp không sao tả xiết.
103 Nam Cống Sơn không khí rất trong lành, khắp nơi tràn ngập trong hương hoa và tiếng chim hót. Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư ngồi trong đình một lát rồi cùng nhau đi vào trong núi.
104 Tia sáng xuyên qua kẽ lá, chiếu vào gương mặt hai người đang hôn nhau say đắm.
Hoắc Dực lưu luyến hôn một cái nữa lên môi nàng, sau đó mới chậm rãi rời khỏi đôi môi mềm đỏ mọng khiến người ta si mê, kề vào trán nàng dịu dàng nói: “Ta hiểu suy nghĩ của nàng, nàng hãy tin ta, cả cuộc đời này ta sẽ không phụ nàng.
105 Lâm Tam Tư đang ở phòng nghỉ phía tây chơi với Hi Nhi thì nghe thấy người hầu vào báo là thái tử điện hạ đã tới sảnh.
Lâm Tam Tư quay đầu nhìn lại thì thấy Hoắc Dực và Đoàn vương đang cùng nhau đi tới.
106 Một ngày trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời ngả về hướng tây thì Lâm Tam Tư đã hái được một giỏ sơn tra nhỏ.
Chẳng biết từ lúc nào mà Hoắc Dực đã đi tới gốc cây, hắn ngẩng mặt lên, giang rộng hai tay nói với Lâm Tam Tư: “Xuống đây, ta đỡ nàng.
107 Hoắc Dực vốn đang ngồi trên ghế ôm Lâm Tam Tư, đột nhiên lại thấy nàng bất ngờ đứng lên, bước nhanh về phía ống nhổ rồi nôn khan.
Hoắc Dực nhíu chặt mày đi đến phía sau nàng, để nàng dựa vào lòng mình, nhẹ vỗ lưng nàng nói: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Lâm Tam Tự tựa vào lòng Hoắc Dực, nói: “Vừa rồi tự nhiên lại muốn ói, nhưng lại không ói được gì, bây giờ đỡ hơn rồi, không còn khó chịu nữa.
108 Mặc dù đang đầu hè, nhưng Tôn thái y vẫn cảm thấy toàn thân đang bị bao phủ bởi một làn gió lạnh, làm trước ngực và lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Mà Hoắc Dực ngồi trên ghế thì vẫn giữ thái độ bình tĩnh và hờ hững, chỉ có đôi mắt là có phần hòa nhã hơn, nhưng lại lạnh lẽo như lưỡi kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ, khiến cho người ta không rét mà run.
109 Sau khi Lâm Tam Tư dùng bữa xong thì Hoắc Dực mới cùng Tôn thái y đi tới Thanh Lan Uyển, Phục Linh và Bách Hợp đã sớm buông rèm che xuống. Lâm Tam Tư yên ổn nằm trên giường sau tấm rèm che, dung nhan xinh đẹp như ẩn như hiện, chỉ có cánh tay trắng như ngọc lộ ra bên ngoài.
110 Lâm Tam Tư ban ngày ngủ nhiều nên đến đêm lại tỉnh dậy, mở mắt ra theo bản năng xoay người lại thì phát hiện tay Hoắc Dực đang ôm eo nàng, không chặt không nhẹ nhưng rất vững vàng.
111 Hoắc Dực nhếch môi cười yếu ớt: “Nàng nói rất đúng. ”
Lâm Tam Tư cười tươi như hoa: “Nếu vậy thì sau này điện hạ phải nghe ý kiến của ta nhiều hơn, sức khỏe của ta ta rõ ràng nhất, không thể vì ta mà khiến cho điện hạ gặp bất lợi, để những vị quan kia có cớ để công kích chàng.
112 Sau khi đuổi được Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng, Hoắc Dực liền đi nhanh tới Thanh Lan Uyển, vừa nghĩ tới dáng vẻ mê người của Lâm Tam Tư lúc mới ngủ dậy là hắn lại không tự chủ được mà nhếch môi cười, bước chân cũng theo đó mà nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã đến nơi.
113 Hoắc Dực cùng Lâm Tam Tư đi dạo trong phủ đến trưa, cuối cùng còn ngồi không nhúc nhích với nàng trong biển hoa tận một canh giờ. Lâm Tam Tư vô cùng thích thú, hắn nhìn nàng cười tươi vui vẻ thì cũng thấy vui lây, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.
114 Sau khi hai bên Ninh vương và Lương vương lập mưu tạo phản, cả kinh thành rơi vào cảnh tiêu điều, nhưng phủ thái tử thì vẫn giống như trước, hai con sư tử đá vẫn uy nghiêm như vậy, khiến người ta không rét mà run, lại hết sức tò mò không biết cuộc sống bên trong phủ như thế nào.
115 Lúc này trong Thanh Lan Uyển hoàn toàn yên tĩnh, lư hương tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, Hi Nhi đang say ngủ trong nôi, Lâm Tam Tư thì nằm dựa trên giường, mắt nhắm lại nghỉ ngơi, mấy nha hoàn cũng đã lui xuống hết, trong phòng không một tiếng động, vừa hay tạo cho nàng một không gian để suy nghĩ.
116 Sau hai tháng, kinh thành cũng không có biến hóa gì lớn, vẫn phồn hoa như cũ, ở phía Bắc của kinh thành, hoàng cung Nam Dạ vẫn nguy nga tráng lệ, thị vệ đứng thành hàng, nhìn thấy xe ngựa của thái tử điện hạ thì lập tức cúi đầu, nghiêm nghị xếp thành một hàng để nghênh đón.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50