61 Lâm Tam Tư chơi với Tiểu Thần Hi một lát rồi mệt mỏi tựa vào lòng Hoắc Dực, nhìn Lý tẩu nhận lấy Tiểu Thần Hi rồi cẩn thận đưa cho một nữ tử trẻ tuổi bế.
62 Đại môn của phủ thái tử được mở rộng ra, hai pho tượng sư tử ở hai bên tràn đầy khí phách uy nghiêm, hai nô tài cúi thấp đầu đứng ở cửa. Con phố bên ngoài phủ đã sớm được quan binh quản lý, đám người vây xem tuy nhiều nhưng đã bị ngăn lại ở hai bên đường, để lại khoảng đường trống ở giữa cho xe ngựa của Thái hậu nương nương đi.
63 Hoắc Dực ở Thanh Lan Uyển ngồi nhìn Lâm Tam Tư cho con bú, bỗng giọng thái giám bên ngoài the thé vang lên, hắn liền dặn Lâm Tam Tư không được ra khỏi phòng, phân phó cho Lý tẩu và Bách Hợp chăm sóc cho nàng, sau đó cùng mọi người trong phủ ra cổng nghênh đón thái hậu nương nương.
64 Trong nhà ở Thanh Lan Uyển, Lâm Tam Tư đang chơi với Tiểu Thần Hi, em bé ngủ cả ngày rồi nên buổi tối vẫn rất tỉnh táo, đôi mắt to tròn nháy nháy rất đáng yêu, chỉ có điều là không thích cười, nhìn con rối trong tay Lâm Tam Tư một lúc rồi chán, quay đầu đi không muốn nhìn nữa, gương mặt bầu bĩnh còn tỏ ra khó chịu, thật khiến cho Lâm Tam Tư buồn bực không thôi, con rối này nàng đã mất ba ngày mới làm xong đó.
65 Lúc Hoắc Dực từ Phúc Thọ cung về đến phủ thái tử thì đã là nửa đêm, Lâm Tam Tư mới ngủ không bao lâu, Thần Hi nằm trong nôi cũng đang say giấc.
Hôm nay Lý tẩu trông đêm, nghe thấy tiếng mở cửa, Lý tẩu lập tức đứng dậy ra xem, vừa thấy Hoắc Dực, chưa kịp mở miệng thì đã nghe hắn nói: “Đừng đánh thức nàng và Thần Hi.
66 “Kể từ sau khi An vương trở về kinh, hai phủ Ninh An thường xuyên có liên lạc với nhau, trừ An vương phi thường xuyên ra vào Ninh vương phủ ra thì ngay cả chính An vương cũng nhiều lần tới Ninh vương phủ thăm hỏi, mỗi lần đi đều mang theo một người bên cạnh, cách ăn mặc của người đó khá khác biệt với Nam Dạ quốc chúng ta, thuộc hạ cũng đã cho người điều tra thân phận của người kia rồi, hắn là người Tây Liêu, nổi tiếng với cổ trùng(1).
67 Ăn xong cơm tối, Lâm Tam Tư ru Hi Nhi đi ngủ, sau đó ngồi trong phòng học Lý tẩu cách đan áo, nàng chọn len màu đỏ và màu lam, ý định đan cho Hi Nhi một cái áo len nhỏ.
68 Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Hoắc Dực liền thanh tỉnh, quay đầu thấy Lâm Tam Tư vẫn đang say sưa ngủ bên cạnh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, ngay cả cánh tay bị Lâm Tam Tư gối lên cả đêm cũng không cảm thấy mỏi.
69 Xe ngựa của Hoắc Dực dừng lại ở hoàng cung, lão thái giám Tôn tổng quản hầu hạ hoàng thượng đã đứng sẵn ở Tiền Minh điện, khuôn mặt tươi cười nghênh đón: “Thái tử điện hạ, thái hậu nương nương cùng Lương vương và Ninh vương đang ở Tiền Minh điện chờ người, mời thái tử điện hạ đi theo lão nô tới Tiền Minh điện.
70 Giờ phút này cảnh tượng trong đại điện khiến cho người ta cảm thấy rất căng thẳng, ngay cả hoàng thượng đang bị bệnh cũng phải cau mày thật chặt, duy chỉ có Hoắc Dực là vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nét mặt hờ hững đứng ở phía bên phải trong điện, ánh mắt u tĩnh lạnh như băng, khí phách đến mức tựa như núi thái sơn có sụp đổ ngay trước mặt thì hắn cũng không bận tâm.
71 Hoắc Dực ngồi vào ghế bên cạnh Lâm Tam Tư, vươn người đắp lại chăn lông cho nàng, gương mặt trắng nõn bầu bĩnh gần trong gang tấc khiến hắn một khi đến gần sẽ không muốn rời đi, nhưng lại sợ đánh thức nàng, không còn cách nào khác là in lên trán nàng một nụ hôn, sau đó thỏa mãn dựa lại vào ghế của mình, trên tay chẳng biết từ khi nào đã cầm một quyển sách.
72 Hoắc Dực hết lòng tuân thủ lời hứa, sau bữa cơm tối chỉ ở bên Lâm Tam Tư và Hi Nhi. Bởi vì Lâm Tam Tư chưa hết tháng ở cữ nên không được ra ngoài, cho nên hai người chỉ loanh quanh ở Thanh Lan Uyển, cùng nhau đi từ gian phòng này đến gian phòng khác.
73 Dựa theo lệ cũ, con cháu của hoàng thất thì đều sẽ có vú em và nha hoàn hầu hạ, mà Hoắc Thần Hi là trưởng hoàng tử của Nam Dạ quốc thì tất nhiên không phải ngoại lệ, nhưng Lâm Tam Tư chỉ muốn được tự mình chăm Hi Nhi, không muốn bỏ lỡ bất kỳ phút giây trưởng thành nào của con, nên nàng đã đặt trên vai mình trọng trách nuôi dạy Hi Nhi khôn lớn.
74 Hoắc Dực mở ra xem, quả nhiên thấy trong đó ghi hai chữ Lương Đễ, đôi môi mỏng không khỏi mím lại, vẻ mặt lạnh nhạt, thật đúng là chỉ có hoàng tổ mẫu là người hiểu hắn nhất.
75 Hoắc Dực không biết từ lúc nào đã đứng bên trong nhà, ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt khiến dung mạo anh tuấn của hắn trở nên nhu hòa hơn, cái cằm cao ngạo khẽ nâng lên, ánh mắt lộ ra khí phách không ai sánh nổi.
76 Hôm nay Đông Nhai cực kỳ lạnh, cũng may là vẫn có nắng, bên ngoài các quan viên mặc áo dày đứng đợi ở cửa phủ thái tử, thỉnh thoảng lại thấy có người giậm chân xuống đất, chà xát hai tay cho ấm nóng.
77 “Tâm ý của các ngươi ta xin nhận, chuyện hôm nay ta chưa từng nghĩ là các vị sẽ đến chung vui, không hề có chuẩn bị, cho nên xin mời các vị về cho. ” Hoắc Dực chắp tay sau lưng, bóng dáng cao ngạo đứng bên cạnh hai con sư tử đá, ngữ điệu không cho phép cự tuyệt khiến cả đám sửng sốt, cảm giác như mình đang bị đùa cợt, nhưng dù giận đến mấy thì cũng không dám nói.
78 Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Hoắc Dực quay đầu nhìn lại, liền thấy Hà Tất Kỳ dẫn theo Lâm Tuyên đi đến, cậu bé này đã cao lớn hơn rất nhiều, khí sắc cũng tốt hơn, chỉ là vẫn có chút sợ Hoắc Dực, vốn còn đang tươi cười rạng rỡ, lúc nhìn thấy Hoắc Dực thì bỗng nghiêm túc lại.
79 Lúc mấy người đi vào trong nhà thì Hoắc Thần Hi cũng đã tỉnh, miệng cứ ê a không biết đang nói gì, Lâm Tam Tư đi tới bế con lên cho Lâm Tuyên nhìn: “Hi Nhi, con xem ai tới thăm con này, là cữu cữu (cậu) đó.
80 “Con nguyện ý. ”
Nghe Bùi Ngọc Lan nói xong, bầu không khí trong sân lập tức thay đổi, mọi người vốn đang náo loạn ầm ĩ bỗng im bặt lại, dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn nàng.