1 Tàu chầm chậm dừng lại. Đến một thành phố mới lạ. Thành phố không giống những món hàng, hàng hoá càng mới càng hấp dẫn, nhưng thành phố thì không. Mỗi vùng đất trên lãnh thổ Trung Quốc đều có nét riêng, chỉ giống nhau ở những ga tàu lộn xộn khủng khiếp.
2 Chúng tôi cuống cả lên, vì trong máy có luận văn của cả bọn. Cả phòng bê máy ra hàng sửa chữa, người ta bảo phải thay ổ cứng và mainboard, cả thảy hết 2000 đồng.
3 Trong lúc đợi tháng 11 đến gần, tôi được tận mắt chứng kiến một trận hoả hoạn ở nhà máy hoá chất. Tôi và Đại ca vội vàng thanh toán tiền ăn rồi lao ra ngoài.
4 Một tuần sau, Đại ca quay về nhà trọ Trường Giang, tay bó bột. Từ hồi bị ngã gãy chân, bà chủ nhà trọ không thu tiền trọ của chúng tôi. Bà bào mục đích của bà không phải là kiếm tiền, mà là cạnh tranh với khách sạn bên cạnh, hút bớt khách của họ.
5 Bà bác tốt bụng cho chúng tôi ở miễn phí nhiều ngày qua. Ngôi nhà của bà trong diện giải toả, rất hay mất điện và mất nước. Bà bác nói mỗi khi đến giờ cao điểm cần hạn chế dùng điện, chắc chắn chỗ bà là nơi đầu tiên bị cắt điện.
6 Chúng tôi quay về trong tình trạng người đầy mùi hôi. Mùa thu năm đó, tôi và đại ca Kiện sống cách biệt hoàn toàn với thế giới. Đại ca Kiện cũng không liên lạc lại được với cô người yêu của cậu ấy thêm lần nào nữa.
7 Nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng xào xạc của gió và cây, tôi lại nghĩ tới cảnh tượng đó. Mặc dù chắn chắn tôi không thích người đó chút nào, nhưng tôi dám khẳng định mỗi một người con gái đều có thể để lại trong lòng người khác một chút gì đó.
8 Viên cảnh sát nói: “Không cần anh phải nhắc, cảnh sát chúng tôi sẽ xử lý. ” Tôi hỏi: “Thế cuối cùng thì là tạm giam hay nộp phạt?” Viên cảnh sát đáp: “Còn phải xem thái độ của anh.
9 Tôi đi về phía trước mấy bước, phát hiện ra một trạm điện thoại. Tôi chợt nhớ đến một cô gái, mà bỗng nhiên lại nhớ một cách dữ dội. Tôi đã nghĩ sẵn nội dung mình cần nói.
10 Tôi bảo: “Đại ca Kiện, cậu chạy chậm quá. ” Đại ca Kiện đáp: “Không ổn rồi, cố hết sức rồi. ” Tôi nghe thấy phía sau đột nhiên có một trận tiếng gà mái già kêu, cảm giác tình hình bất ổn, quay đầu lại nhìn, cậu chàng đó quả nhiên đã đuổi tới, người bọc trong tám con gà.
11 Vì chúng tôi đến nơi bằng một cách thức thần kỳ nên nhân viên phục vụ của quán đã nghênh đón ở cửa từ rất lâu. Họ nhìn Vương Siêu như nhìn thượng đế. Còn một bàn khách đang dùng bữa dưới ánh đèn chao đảo.
12 Trước khi cậu bạn cùng bàn của tôi chết trên nóc lớp học nửa năm có thích một cô gái rất lẳng lơ. Chuyện này bây giờ nghĩ lại mới thấy chắc chắn không thể kết thúc có hậu.
13 Cô bạn ngồi bàn sau tôi nói một cách giả dối: “Sức chịu đựng tâm lý của cậu ấy qúa kém, con người sống ở trên đời phài chịu đựng các loại áp lực và đàm tiếu.
14 Ba chúng tôi đều cảm thấy đối phương vừa hôi vừa bẩn, đều vô thức cách ra rất xa. Trở lại phòng cấp cứu, tôi thấy vị bác sĩ khi nãy đã mang khẩu trang và găng tay.
15 Mà cảnh trong các giấc mơ của tôi chẳng có nét mới, đều là tiếp diễn hai kịch bản này. Từ khi tôi rời trường, giấc mơ Deribale rất ít khi xuất hiện, thay vào đó, mơ ngày càng nhiều về giấc mơ trước.
16 Tôi hỏi: “Thế rốt cuộc là cái loại xe chết tiệt gì, mà cô nàng không thích đi đến mức đấy?” Vương Siêu bảo: “Thôi đừng có ép tớ nữa, giữ cho tớ một tí thể diện.
17 Tôi xách ba mươi cái bánh nhân thịt về, trong lòng hân hoan vui sướng. Ở cầu thang tôi đã đói lắm rồi, nhưng vẫn kìm nén được ý muốn ăn một cái bánh. Lúc đẩy cửa ra, hai người kia đã hau háu đợi ở lối vào.
18 Người đàn ông trung niên đáp: “À, tháng trước cơ quan chúng tôi đi Mĩ khảo sát, sau khi khảo sát xong, chúng tôi phát hiện ra người Mĩ sống như vậy. Chúng tôi thế này cũng coi như là hòa nhập với phương thức sống nước ngoài.
19 Sau này chúng tôi chia tay, vì hai chúng tôi thực sự không hợp nhau. Cô ấy có thể nhận ra thực tế tôi không hề chất phác, không biết chừng còn bỉ ổi như những người hút xì gà ra vào những nơi cao cấp, vừa bỉ ổi vừa không có tiền, thật đúng là hết thuốc chữa.
20 Đại ca Kiện hỏi: “Chuyện đó là khi nào?” Tôi nói: “Hai năm trước, lúc ấy có rất nhiều người muốn mua trang web của cậu ta, đều trả giá mấy trăm nghìn đô.