1 Nhị gia nhà ta là một hoàn khố [1], toàn bộ thành Hàng Châu đều biết điều này. [1]: kẻ áo quần lụa là, chỉ biết ăn chơi phá phách. Dương gia mở cửa hàng tơ lụa lớn nhất nước, giàu nức một phương, trong phủ có hai công tử.
2 Ta không đi, ta cũng không biết rốt cuộc tại sao mình còn không đi. Có lẽ là bởi vì ngày đó khi ta hỏi về Nhị gia, phu nhân đã rơi nước mắt. Sau đó, toàn bộ người trong viện đều đi sạch sẽ, không chỉ hạ nhân, ngay cả gia quyến cũng đều trở về nhà cũ để nương nhờ thân thích, phu nhân cũng mang theo các vị tiểu thư rời đi, trước khi đi còn nói với ta, bảo ta hãy trông nom viện cẩn thận, mấy ngày nữa có lẽ Nhị gia sẽ trở về.
3 Từ ngày đó trở đi, ta đã tìm được phương pháp để bôi thuốc và đút cơm cho Nhị gia. Thật đáng mừng. Sau đó Nhị gia cũng không mắng ta nữa, trực tiếp xem như ta không tồn tại, mỗi ngày một tư thế, mở to mắt nhìn trời, ăn uống bài tiết toàn bộ đều làm ở trên giường.
4 Ngày hôm sau, ta nghe lời Nhị gia dặn kết vòng hoa, sau đó đặt chung với nhau. Nhị gia chọn ra mấy cái từ đống vòng hoa đó, sau đó phân đôi, rồi bảo ta đỡ hắn lên xe đẩy.
5 Bởi vì chuyện đó, Nhị gia phát hỏa đủ nửa tháng. Sau lại bởi vì quá bận, hắn cũng quên cả tức giận. Hiện tại ta cơ bản chẳng thể nhìn thấy Nhị gia, mỗi ngày hắn đều đi rất sớm, về lại muộn, có khi liên tục hai ba ngày mới về ngủ một lần.
6 Đêm đó trôi qua một cách khó hiểu. Thật nhiều người cung kính cười với ta, còn có không ít nha hoàn gắp đồ ăn cho ta nữa. Ta muốn nói rằng ta và các ngươi đều là nha hoàn giống nhau, các ngươi đừng có gắp đồ ăn cho ta nữa.
7 Thế nhưng ta lại nói với hắn: “Nhị gia, ta không thể ở lại được. ”Tay Nhị gia vẫn che trên mắt, nghe xong lời ta nói, hắn không mở miệng, cũng không buông tay ra.