41 Khẽ áp bàn tay lên mu bàn tay mịn màng như ngọc của Dươngphi, Thế Huyền vỗ nhẹ mấy cái, cất giọng dịu dàng: “Có trẫm ở đây rồi!”Dương phi ngước lên, nhìn thấy một bên mặt gầy guộc của y.
42 Đêm đã rất khuya, mọi thứ đều mờ mịt, nhưng lại có một đámlửa lớn chiếu sáng một nửa bầu trời. Những mũi tên bay đầy trời, bóng đao bóng kiếm ánh lên loámắt, tiếng kêu gào, rên rỉ vang lên khắp nơi, loáng thoáng còn có tiếng trẻ sơsinh khóc.
43 Vùng Tây Bắc xảy ra chiến sự, Hoàng đế Nam Việt nổi trận lôiđình, nhưng việc các tướng hăng hái xin ra trận khiến lão được an ủi phần nào,mà càng hiếm có hơn là các vị vương gia cũng đều nguyện lòng xuất chinh.
44 Đối với những người như Dận Vương, năm Kiến Chương thứ mườilà một thứ gì đó quá xa xôi, khi đó hắn mới tròn một tuổi, còn là một đứa béchưa hay biết gì.
45 Ngàn vạn kỵ binh lao đi làm vang lên những âm thanh như sấmđộng, bụi đất mù mịt cuộn bay, mùi máu tanh nồng trải dài ngàn dặm. Trong doanh trại quân Nam Việt, Điền Tướng quân cùng với Tả,Hữu tướng quân và mấy vị phó tướng đang thương nghị đại sự.
46 Dận Vương đã dẫn theo đại quân rời kinh hơn mười ngày, Hoàngđế Nam Việt thường xuyên cảm thấy âu lo, trong đêm giữ các vị trọng thần lạingự thư phòng nghị sự, không ngờ đột nhiên phát bệnh.
47 Lệnh Viên đang vén rèm, bỗng nhìn thấy có người rảo bước vềphía căn lều của Dận Vương ở ngay bên cạnh. Nàng tinh mắt, lập tức nhận ra đólà ai, vội cất tiếng gọi: “Khưu Tướng quân!”Khưu Tướng quân nghe thấy tiếng gọi bèn dừng chân, ngoảnhđầu nhìn thấy Lệnh Viên đang đi về phía mình.
48 Màn đêm tĩnh lặng tràn ngập nét tiêu điều. Mãi một canh giờ sau, gã quân y mới từ trong lều đi ra. Hắnvừa liếc nhìn đã thấy hai vị tướng quân Khưu, Điền đang đứng bên cạnh đống lửagần đó nói chuyện câu được câu chăng.
49 Chiếc lưỡi mềm mại của nữ tử tựa như độc dược, tấm thân yêukiều chẳng khác gì gông cùm, từng bước ép Doãn Duật chẳng còn đường lui. CònLệnh Viên, nàng đã vứt hết những thứ tôn nghiêm nơi thế tục, mặc kệ y có cựtuyệt hay không, hôn y thật sâu, như muốn tước đoạt sạch sẽ không khí xungquanh đó vậy!Không biết đã bao lâu, nàng mới chậm rãi buông y ra, vừa thởdốc vừa ngẩn ngơ nhìn nam tử bên dưới rồi cất giọng hậm hực: “Ai nói là huynhcó thể chết? Ta giết kẻ đó!”Đôi tay đang nắm lấy vai y vẫn không ngừng run rẩy, thì ranàng sợ đến thế.
50 Tô Anh nhất định không chịu đi, Khưu Tướng quân hết cách,đành sai người cất cho nàng một căn lều. Bức rèm vừa được buông mạnh xuống,tiếng binh sĩ đi qua đi lại bên ngoài liền nhỏ hẳn.
51 Trận tuyết của mùa đông năm nay bắt đầu rơi. Tuyết trắng nhạt nhòa, màu trắng bao trùm vạn vật. Vì điện Tuyên Thất được đặt lò sưởi quanh năm nên trên hànhlang phía ngoài chưa từng có tuyết đọng.
52 Mấy câu nói rành rọt của Doãn Duật khiến đôi chân Lệnh Viênrun rẩy, cuối cùng nàng đành dừng bước. Y nói đúng, nàng đã không còn là Giám quốc Đại trưởng côngchúa của Bắc Hán nữa.
53 Mùa đông ở Nam Việt không lạnh như Bắc Hán, so với người NamViệt, tất nhiên Anh Tịch chịu lạnh tốt hơn. Vừa qua buổi trưa, mấy ả cung nữ đãngồi tụ tập trong sân trò chuyện với nhau.
54 Viện quân Nam Việt còn đang ở trên đường, Khưu Tướng quânthương lượng với các tướng, quyết định để Lệnh Viên và Doãn Duật đưa linh cữuvề kinh trước. Áo quan được lấy từ trong thành, lúc này chẳng ai để ý nótôn quý hay không, đành dùng tạm trước đã.
55 Khoát tay ra lệnh cho đám binh sĩ lùi đi rất xa, Lệnh Viêncố nén tâm trạng hoảng loạn, bàn tay bất giác nắm chặt ống tay áo, xoay ngườilại, hỏi: “Sao ngài lại ở đây? Hoàng thượng sao rồi?”Trong đáy mắt sâu thẳm của Dương Ngự thừa tràn đầy vẻ nghiêmtúc.
56 Lúc này đã là giữa trưa, trong Ký An Vương phủ, gã gia đinhvâng lời dẫn Anh Tịch đi xuyên qua dãy hành lang. Sau khi nghe tin từ biên cương truyền về, Ký An Vương phingày đêm thấp thỏm, cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, chẳng còn sức để khóc nữa,chỉ biết ngồi bên cạnh giường Doãn Duật mà đau buồn rơi lệ.
57 Sáng sớm, ánh bình minh ấm áp len qua ô cửa sổ chiếu vàophòng. Cửa phòng khép hờ, có cơn gió nhẹ thổi vào làm tản bớt lànkhói thơm mờ mịt. Sau khi được khuyên nhủ, Tô phu nhân đã quay về phòng mìnhnghỉ ngơi.
58 Mọi người trong Tô phủ đều ngẩn ngơ nhìn vị Tô nhị tiểu thưtừ trên trời rơi xuống này, chỉ duy có Tô Anh là không kìm được, kinh ngạc kêulên một tiếng chói tai: “Công chúa?”Tô Thái phó đưa mắt liếc nhìn.
59 “Quân Nhi?” Tô Thái phó lộ rõ vẻ sửng sốt, vội vàng bướcxuống từ trên xe ngựa. Doãn Duật đẩy tay Anh Tịch ra đi tới. Từ phía sau chợtnghe một tiếng “Quân ca ca”.
60 “Bản cung còn tưởng rằng cả đời này sẽ không được gặp lại Tôđại nhân nữa. ” Tiêu Hậu mặc một chiếc váy nhiều màu dài chấm đất, một nét cườicó chút lạnh lùng đậu giữa bờ môi.