21 Một khi Khang Thái phi bước chân vào NamViệt, hai nước ắt sẽ lại nổi can qua. Lời nói vang lên vô cùng rành rọt khiến ThếHuyền chấn động, bỗng y ngước mắt lên, ánh mắt không ngừng biến đổi, như đãnghĩ ra điều gì đó, lại như có chút bất ngờ.
22 Bức rèm châu màu trắng khẽ đung đưa, ngoàicửa sổ có ánh nắng hắt vào, xen lẫn tiếng nước chảy là tiếng chim hót, trong sựthanh tân còn mang theo đôi phần tao nhã.
23 Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống bức màn mạvàng có thêu nhưng hoa văn hình rồng, trong không khí vương vất mùi long diênhương xen lẫn chút hương khinh la thoang thoảng.
24 Trong bàn tay của Doãn Duật, đôi tay lạnh giácủa nữ tử hơi động đậy, rồi rút khỏi bàn tay y. Y cảm thấy kinh ngạc, tiếng:“Anh Tịch” còn chưa kịp thốt ra thì bóng người trước mắt đã hơi chuyển động,một giọng nói vang lên mang theo chút lạnh lùng: “Xin Thế tử gia tự trọng!”Vừa dứt lời, không khí xung quanh như ngưnglại.
25 Trong cặp mắt giận dữ của Thế Huyền xuấthiện những tia chấn động. Hôm đó, quả thực y đã nói với nàng như thế, cho nàngđược quyền tự do lựa chọn phu quân.
26 Thời gian tổ chức lễ thành thân được ấnđịnh vào ngày mùng Bảy tháng Năm, chẳng bao lâu nữa sẽ tới. Ráng chiều phía chân trời chiếu lên mặt hồtrong xanh, bình lặng, Trương Thạch men theo con đường nhỏ lát đá cuội vội vàngchạy tới, vừa đưa mắt nhìn đã thấy ngay Anh Tịch đang cúi đầu ủ rũ bên cạnhhàng lan can.
27 Lệnh Viên đột ngột mở to mắt, bàn tay đangđỡ lấy vai y không biết phải làm thế nào, liền ngây người. Phía sau lưng vanglên tiếng kêu của ả cung nữ, ngay sau đó tiếng đồ ngọc vỡ vang lên giòn tan.
28 Chiếc xe ngựa rẽra ngoài con hẻm dài tịch mịch. Anh Tịch trả tiền xong, trong lòng thư thái,lại liếc nhìn Lệnh Viên, thấy trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng đã không còn vẻbăn khoăn, bứt rứt như khi tới, dường như còn có vẻ thoải mái, dễ chịu.
29 Cách ranh giới giữa Bắc Hán và Nam Việt bamươi dặm, bốn phía xung quanh cây cối rậm rạp, tốt tươi, nhưng ở giữa lại làmột vùng bằng phẳng, chỉ có một thảm cỏ xanh biếc trải dài.
30 Khưu Tướng quân khẽ gật đầu, ngựa của DoãnDuật đã được tìm thấy, có vẻ như họ đã trải qua một cuộc chiến đấu dữ dội. “Khu vực một trăm dặm quanh đây đã được lụcsoát, nhưng không phát hiện tung tích của Công chúa và Thế tử.
31 “Điện hạ muốn thế nào?” Lệnh Viên khôngmuốn vòng vo với hắn, liền hỏi thẳng. Khánh Vương nhìn nàng chăm chú, thấy trongmắt nàng ẩn chứa nét tức giận. Hắn khẽ nở nụ cười, quay người đi ra ngoài, nói:“Tiết trời đẹp thế này, sao Công chúa không cùng tại hạ ra ngoài dạo một lát,có chuyện gì cũng có thể nói kĩ hơn…” Tiếng ngọc bội va vào nhau khẽ vang lên,quả nhiên hắn đã đi ra ngoài.
32 Trong thiên lao âm u, ẩm ướt, giữa bầukhông khí mốc meo dường như còn có một thứ mùi khác lạ. Là mùi của sựchết choc. Dận Vương bướcchân trên nền đất ẩm ướt đi vào, trong những phòng giam ở hai bên có vô sốnhững đôi tay gầy khô, trắng bệch đang thò ra, những ngón tay chỉ còn da bọcxương ấy ra sức cào vào không khí, kèm theo tiếng kêu gào như của những kẻđiên.
33 “Đã nói rõ ràng,vậy Dận Vương là người có liên quan trực tiếp tất nhiên cũng phải tới nghe. Khánh Vương trước đây đã từng tới Bắc Hán, cũng nên gọi tới làm chứng.
34 Ký An Vương phủ lạnh lẽo gió đêm, mấy ngọnđèn lồng khẽ đung đưa, tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Giữa màn đêm u ám, một cái bóng bịkéo ra rất dài. Doãn Duật đưa tay chuẩn bị đẩy cửa phòng, phía sau lưng chợtvọng tới giọng nói của Ký An Vương gia: “Muộn thế này rồi con còn đi đâu?”Hôm nay, lúc vừa từ thiên lao trở về, vếtthương của Doãn Duật mới khỏi, đại phu đã đến khám và cho thuốc.
35 Trong cung ThấuAn, một đám thái giám, cung nữ bận rộn ra vào. Thượng Dương Quậnchúa mặc bộ đồ màu trắng chậm rãi bước đi trên hành lang. Thường ngày, Liên phituy không đắc sủng nhưng cung Thấu An vẫn rất náo nhiệt.
36 Trên dãy hành lang ngoài cung điện, tấm rèmmàu đỏ che đi ánh nắng oi bức bên ngoài, trời hôm nay lặng gió. Cung nữ Nhuế Nhi khom người đẩy cửa sổ, lậptức nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng dưới hành lang.
37 Ở cung Thấu An,đã lâu lắm rồi mới xuất hiện cảnh tượng náo nhiệt như vậy. Sắc mặt Hoàng đếNam Việt âm trầm, lão ngồi ghế chủ nhân, lạnh lùng nhìn Vương Khởi đang tỏ ravô cùng sợ hãi trước mặt.
38 Trận mưa thu bất chợt ập đến, thấm ướt những chiếc lá xanh,làm những bông tử vi rụng đầy sân. Gió nhẹ thổi tới mang theo hơi lạnh, đôi bahạt mưa quyện lẫn hương thơm bay vào.
39 Ban đầu, Dận Vương cho rằng Lệnh Viên không cầm chắc ô nênmới bị gió thổi bay, bây giờ nhìn thấy cặp mắt đỏ hoe của nàng, hắn không khỏingây người. Nàng đã khóc sao?Nước mắt nàng hoà lẫn nước mưa khiến hắn nhất thời cảm thấyngỡ ngàng.
40 Lại uống thuốc thêm ba ngày nữa, bệnh của Lệnh Viên mới khỏihẳn. Nam Việt, ngày mùng Tám tháng Chín năm Kiến Chương thứ bamươi sáu, Hoàng đế Nam Việt phong cho Ký An Vương Thế tử Hạ Hầu Quân làm Hữuphó tướng quân, đi theo Hữu tướng quân Điền Hoa trấn thủ vùng biên cương TâyBắc, không có chiếu chỉ không được về kinh.