1 Nhà tù Bàn Cẩm của tỉnh Liêu Ninh là một phần của một khu phức hợp nhà tù rộng lớn. Khu phức hợp này tiêu tốn khoảng 90 triệu đô la,để xây dựng trên diện tích 550 mẫu Anh.
2 Khi cánh cửa xe mở ra,chào đón chúng tôi là trận gió lạnh thấu xương ào ào lao tới cùng những làn nước buốt giá. Bọn chúng xịt nước từ hệ thống chữa cháy của nhà tù,vào những con người đang mặc đồ ngủ mong manh giữa thời tiết rét buốt căm căm.
3 -tôi van xin các ngươi,các ngươi làm ơn làm phước rủ lòng thương xót,chị của tôi cô ấy bị sốt cao quá. Cho tôi thuốc hạ sốt đi,tôi muốn có áo ấm cho chị ấy nữa,nếu không chị ấy sẽ chết mất.
4 Tiếng của anh Trương tú vang lên ngay bên cạnh. -các ngươi sao có thể đối sử với chúng tôi như vậy được,dù có là phạm nhân thì chúng tôi cũng là con người,không phải là củ cải mặc cho các ngươi dày xéo.
5 Chúng tôi cứ ngồi bó gối như thế cho đến sáng tinh mơ hôm sau,cả đêm bọn chúng thay phiên nhau trông coi xem chúng tôi có ai ngủ gật liền bị dùi cui đập vào thành cũi cho tỉnh.
6 Gã rút điếu thuốc lá,một tên khác tới châm lửa cho. Gã thờ ơ ra lệnh. -mang tên kia tới bệnh viên…Tôi chớp mắt không hiểu ý tứ…lời nói lại cứ thế tuôn ra khỏi miệng.
7 Tiếng bước chân rất nhẹ từ phía ngoài hành lang nhanh chóng lại gần. Tôi nhúc nhích cái đầu,nghiêng tai về phía cửa,tiếng bước chân của một người. Tiếng cửa từ từ nhẹ mở phát ra âm thanh rất nhỏ vọng tới.
8 Tôi ngập ngừng rồi hỏi. -mắt và tai của chú…là vào đây mới bị suy giảm?Người đàn ông gật gật,thở dài một cái,bọng mắt thâm quầng,đục ngầu đã ươn ướt. -….
9 Chiếc xe đã dừng bánh,cảm thấy bọn chúng kiêng người bên cạnh tôi đi được một lúc sau đó mới tới phiên tôi. Chúng đặt tôi xuống,tôi vẫn giả vờ nằm yên để chúng tháo cái túi ra.
10 Tôi đứng trong vùng đen u tối và sự lạnh lẽo bao trùm. Bước chân đi như thể có ai dẫn dắt,cảm thấy mình đã đi rất lâu,lâu tới mức tôi chẳng còn quan tâm tới khái niệm thời gian.
11 Tôi đứng bên cạnh này cửa sổ,phóng tầm mắt nhìn xuống phía dưới,phòng này khá cao,có thể bao quát một khu vực lớn. Nắng mùa đông quý hiếm như nâng đỡ tinh thần kiệt quệ và xua tan bớt nỗi khiếp đảm hãi hùng trong tôi.
12 Đúng lúc đó cánh cửa khẽ mở,tôi giật thót tim quay lại. Người tiến vào là hai tên lính,cả hai đều nhìn lướt qua tôi rồi mới cùng cúi đầu chào tên kia,cứ như thể tôi là một tên hầu đứng cạnh ông chủ.
13 Tôi tiến gần hơn một chút,nhìn người đàn ông bị trói trên ghế ngồi,liếc mắt,trên bàn làm việc có một bức ảnh chụp ông ta chung với 2 người đàn ông khác nữa.
14 Là tiếng ai gọi nghe vô cùng quỷ dị,âm vang như thể nơi địa ngục vọng tới. Tôi rùng mình ngó quanh,vẫn là một mình thôi trong bóng tối đen đặc. Mờ hồ xung quanh có ngàn vạn luồng âm khí vần vũ.
15 Chúng tôi bước ra khỏi thang máy khi trời đêm đã hoàn toàn xâm thực không gian,2 người đó cúi đầu chào Âu Tử Dạ rồi mới bỏ đi không quên liếc mắt nhìn tôi như nhìn một tên kỳ đà cản mũi.
16 -Mặc Minh!A ,gọi tôi kìa. Tôi vội vã ôm lấy túi đồ chạy tới,nhưng tên đó cũng chẳng đợi tôi đến đã dảo bước lên bậc tam cấp. Tôi dừng lại nhìn đám lính nằm ngổn ngang bất động trên nền đất phủ lớp tuyết mỏng, phút trước còn sinh khí tràn trề,giờ chỉ còn là thân xác lạnh ngắt.
17 Sau đó tôi thấy hắn ngồi xuống táy máy một con Tu Lỳ,sờ sờ mó mó đẩy đẩy. -cùng đẩy!Trong khi tôi đang đứng ngốc lăng nhìn hắn mày mò thì tiếng Âu Tử Dạ đột ngột vang lên,tay chỉ vào con Tu Lỳ bên cạnh tôi.
18 Đoạn đường này dài lê thê mấy trăm bậc thang,chắc không phải chỉ có duy nhất một cái bậc đá ban nãy có vấn đề. Tôi đoán hẳn sẽ còn vài cái nữa đang trực chờ tôi ngu dại chạm lên.
19 Âu Tử Dạ nhìn lại tôi một cách bình tĩnh,không có gì ngoài ý muốn cả,như thể tôi cao hứng phát biểu “nơi này thật tối” và hắn nhìn lại tôi lười biếng cho ý kiến.
20 Chúng tôi vòng qua bia đá,đài hình vuông 4 góc đặt 4 con Tu Lỳ cao hơn nửa thân người,mặt quay vào trong,miệng há lớn để dạ mình châu cỡ to. Lại đặt một nền đá hình tròn đường kính 4m chính giữa đền,hoa văn loang lổ như những sợi ánh sáng xuất phát từ trung tâm rồi lan ra xung quanh tạo thành một trận đồ cực kỳ ấn tượng.