1 Khi tất cả mọi người đều nguyền rủa sau lưng Ngôn Tiểu An, Ngôn Tiểu An chỉ chuyên tâm chuyên nhất, ba năm nay, sét có đánh thì cô vẫn yêu Lục Vân Trạm.
2 “ Đây không phải là điều cô muốn sao?” Lục Vân Trạm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Tiểu An: “ Cô không phải ép Tinh Tinh đi, là vì muốn điều này sao? Được! Tôi cho cô!”
Nói xong, bàn tay vô tình giữ chặt lấy vai của tiểu An, không chút thương xót, dạng hai chân cô ra, dưới ánh mắt hoảng sợ của Tiểu An, cơ thể đè xuống, cho vào trong người cô!
Lúc này, có người đi đi lại lại dưới hầm gửi xe, Lục Vân Trạm không hề để ý đến nước mắt và sự sợ hãi của Ngôn Tiểu An, chỉ cần nghĩ đến lời Tinh Tinh dặn dò anh ta, muốn anh ta phải đối xử tốt với chị cô ấy, là Lục Vân Trạm càng điên tiết hơn.
3 “ Cốc cốc. ”
“ Vào đi. ”
Đằng sau cửa là giọng nói bình thản của người đàn ông vang lên.
Ngôn Tiểu An hít thở thật sâu, mới có thể nở nụ cười mà bước vào.
4 “ Ra ngoài đi. ” Lục Vân Trạm cay nghiệt nói.
“ Nhưng tôi. . . . . . . . . ” Cô lắp bắp nói: “ Quần của tôi không mặc được nữa, anh. . . . . . . . có thể cho tôi mượn xe, tôi muốn về nhà thay.
5 “ Cô ta đâu rồi?”
Thành viên trong đoàn thư ký của phòng làm việc tổng giám đốc ngẩng đầu, nhìn thấy tổng tài của bọn họ đứng ở cửa, nét mặt sa sầm.
6 Ba năm rồi, cô cho rằng cô đã quen rồi, quen ánh mắt chán ghét của người đàn ông đó khi nhìn cô, quen phải nghe những lời nói khinh bỉ thốt ra từ miệng người đàn ông đó, cũng quen với những lời chế giễu, chỉ chỉ chỏ chỏ của những lời nói xấu sau lưng.
7 Ngôn Tiểu An mang hộp quà trong tay chuyển đến trước mặt An Lan tặng cho cô ta.
Trước nay chỉ có thể nhìn thấy người thật trên tivi, lúc này đứng trước mặt cô ta, nhưng Ngôn Tiểu An không hề muốn ở lại thêm, cô nhanh chóng muốn rời khỏi nơi này.
8 Hứa Nguy sắc mặt khó coi. . . . . . . . chẳng nhẽ lại giống như trong truyền thuyết nói “ va phải ăn vạ” sao?
“ Này? Này! Tỉnh lại, tôi không có thời gian chơi với cô, muốn bao nhiêu tiền, cứ nói thẳng.
9 “ Phó Địch, mau đến xem, rốt cuộc cô ta làm sao thế?” Hứa Nguy đứng sang bên cạnh, nhường lại vị trí cho người đàn ông vừa đến: “ Người phụ nữ này cũng thật quái lạ, khi mình gặp cô ta, cô ta định lao về phía xe của mình, sau khi bị mình mắng cho một trận, lại rối rít xin lỗi mình.
10 “ Alo, anh là cấp trên của Ngôn Tiểu An này phải không, cô ấy hôm nay không về công ty nữa, ngủ ở nhà tôi, cứ như thế đi. ” Hứa Nguy chả cần biết ai, nghêng ngang nói xong, rồi tắt điện thoại luôn.
11 Nắm đấm giơ ra lao về phía Hứa Nguy, Hứa Nguy né tránh nhưng vẫn bị cú đấm của Lục Vân Trạm sượt qua mặt.
“ Hừ! Tao không nổi uy thì mày nghĩ tao là con mèo bệnh à?” Hứa Nguy lau khóe miệng, lao lên đánh lại Lục Vân Trạm.
12 “ Này, Lục Vân Trạm. ” Đột nhiên Phó Địch gọi Lục Vân Trạm lại: “ Có thời gian, vẫn nên đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra toàn thân. ” Nói đến đây, lại cảm thấy có gì không đúng, Phó Địch lại giải thích: “ Cô ấy đột nhiên bị ngất, tóm lại vẫn nên đi kiểm tra toàn thân một lần.
13 Đùa. . . . . . . sao?
Việc này là đùa à. . . . . . trong miệng Ngôn Tiểu An là một vị cay đắng.
Ánh mắt đờ đẫn nhìn không khí, cô nghe tiếng rạn nứt, giống như có thứ gì đó, đang ở trước mặt cô, từng chỗ từng chỗ nứt dần.
14 Chi Tinh sắp về rồi!
Năm chữ giống như sét đánh vậy, nổ bên tai Ngôn Tiểu An!
Mắt đờ đẫn nhìn người đàn ông đó, trong đầu Ngôn Tiểu An cảm thấy mơ hồ.
15 Lúc này, trong mắt cô ta là Ngôn Tiểu An sợ hãi rụt rè, nhưng vẫn thẳng lưng nói: “ Khi người cả thế giới này chửi mắng tôi âm mưu đẩy em họ đi, tôi không hề phản bác, có lẽ, dù cho tôi phản bác, cũng sẽ không có ai tin lời tôi nói.
16 “ Cô bị bệnh à, con sau này còn có thể có, mạng thì chỉ có một. ” Cô ta nghĩ không hiểu, Ngôn Tiểu An người phụ nữ này rốt cuộc nghĩ gì thế, “ Lại nói, cô bị bệnh này, cô không suy nghĩ cho bố mẹ mình à? Ngôn Tiểu An, bỏ đứa con đi, chấp nhận phương án trị liệu ung thư dạ dày mà bác sĩ chỉ định, cô còn có cơ hội sống.
17 “ Nói dối, Ngôn Tiểu An, chẳng nhẽ tôi lại không biết, cô bây giờ nói dối mà không biết xấu hổ, tôi đang ở cửa nhà An Lan. ” Trong điện thoại, khẩu khí của Lục Vân Trạm bực tức, “ Nói! Cô rốt cuộc đang ở đâu?”
“ Tôi thật sự đang ở cùng cô An.
18 Vẫn không chịu bỏ cuộc, đáp lại chỉ là âm thanh tút tút khó chịu đó.
Lục Vân Trạm nắm chặt điện thoại, một lúc sau, sắc mặt dần dần bình tĩnh, yên lặng một cách đáng sợ trước trận mưa bão.
19 Ngày hôm sau, Ngôn Tiểu An nhận điện thoại của bố mẹ mà quan hệ với cô đã lạnh nhạt từ lâu.
“ Tối nay về nhà ăn cơm, Tinh Tinh hôm qua về nhà rồi. ” Bà Ngôn nói trong điện thoại, không nói nhiều với Ngôn Tiểu An, chỉ nói: “ Tinh Tinh rời đi ba năm, việc của ba năm trước, mọi người đều không muốn truy xét nữa.
20 “ Cô nói cái gì?” Ngôn Tiểu An ngạc nhiên nhìn người phụ nữ ngồi đối diện trang điểm tinh tế: “ Đừng đùa nữa!”
“ Tôi không đùa, tôi hy vọng có thể nhận nuôi đứa trẻ này.