41 Tất cả mọi người đều đang thì thầm bàn luận: “ Xảy ra chuyện gì vậy?”
“ Lục Tổng bị An Lan đá rồi?”
“ Không đúng, ai mà không biết, người phụ nữ trong lòng Lục Tổng là Chi Tinh tiểu thư của nhà họ Ngôn chứ?”
“.
42 “ Lục tiên sinh, xin đợi một chút. ” Khi Lục Vân Trạm kéo cửa xe, đằng sau vang lên giọng nói già.
“ Bác Hà?”
Là bác Hà quản gia, Bác Hà đuổi theo, đưa cho Lục Vân Trạm một bức ảnh: “ Vừa nãy có người phụ nữ rất xinh đẹp, đưa cho tôi bức ảnh này, nói An An dù cho ở nơi nào, cũng sẽ nhớ Bác Hà và bác gái Hà.
43 Trong kí ức của hắn, người con gái đã khích lệ hắn trong tang lễ của ba mẹ mình?
Cho nên, hắn làm mất An An của hắn rồi?
Lục Vân Trạm, những năm này, rốt cuộc mày làm gì thế!
Lục Vân Trạm, ba năm nay, mày đối xử với cô ấy thế nào!
Lục Vân Trạm như người mất hồn quay về “ Lan Uyển”, nơi này, đã từng là nơi hắn bảo cô ở.
44 Khi cô quay người lại. . . . . . . . Lục Vân Trạm đã đứng ở đó, không động đậy được!
Bụng của cô. . . . . . cô mang thai rồi?
Người gầy như thế, bụng to khiến cô càng thêm gầy hơn.
45 Cơ thể Ngôn Tiểu An khẽ run.
Lục Vân Trạm đứng bên ngoài tường bên vườn, vốn dĩ chỉ nghe đoạn nói chuyện của bọn họ đã thấy trong lòng hoảng loạn. Lúc này, sau khi nghe thấy lời An Lan nói, cũng ngẩng đầu dỏng tai nghe, muốn nghe kĩ câu trả lời của Ngôn Tiểu An.
46 “ Anh thả tôi xuống!”
“ Thả tôi xuống!”
Lục Vân Trạm ôm chặt Ngôn Tiểu An trong lòng, mặc kệ cho cô kêu gào, cũng không thèm để ý cô.
Dần dần, Ngôn Tiểu An phát hiện có gì đó khác lạ, Lục Vân Trạm đưa cô đi về hướng các lúc càng xa bờ
“ Lục Vân Trạm! Anh đưa tôi đi đâu thế!” Ngôn Tiểu An căng thẳng kêu lên, không ngừng giãy giụa.
47 Lục Vân Trạm nhăn trán lại, trong lòng lửa giận lôi đình, nhưng nhìn thấy người phụ nữ trước mắt, chẳng có cách nào.
“ Đây chính là nhà của em!” Gần như câu nói bật ra từ kẽ răng, từng lời từng chữ nói: “ Ngôn Tiểu An, tôi nói cho cô biết, đây chính là nhà của cô.
48 “ Lục Vân Trạm, tôi cảnh cáo anh, anh dám làm hại con của tôi, tôi, tôi liều chết với anh!”
Cô nói muốn điều chết với hắn?. . . . . . . . “ Muốn cũng không được.
49 Ngôn Tiểu An nhìn nét mặt hạnh phúc của Ngôn Chi Tinh, trong lòng thấy cay đắng xót xa.
Thật là hạnh phúc. . . . . . . . hạnh phúc của Ngôn Chi Tinh, là hạnh phúc cả đời cô không chạm được đến.
50 Bên ngoài phòng phẫu thuật, người đàn ông thân hình cao to, đi đi lại lại ngoài hành lang, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó. . . . . . . . người phụ nữ đó, lúc này đang phải chịu đau đớn ở bên trong.