1 Chiếc xe Mescerdes đen bóng, mới cứng cựa đỗ phịch trước cổng học viện SER1, một người đàn ông khoảng 30 tuổi mặc vét xuống mở cửa xe, một người phụ nữ cũng khoảng 30 tuổi xuất hiện mặc bộ díp đen, tay cầm ô trắng như đang đợi ai đó còn ngồi trên xe.
2 Mai Mai chạy đuổi theo, tay vừa phủi đuôi váy vừa nói:- Này, sao tôi hỏi cậu bao nhiêu câu mà cậu chẳng trả lời câu nào vậy hả? Mấy lần cậu làm tôi tí ngã, cậu cũng phải có một lời xin lỗi tôi chứ.
3 3 ngày sau Mai Mai đi học lại. Mặc dù bố và dì Minh hết lời nịnh Mai Mai ở nhà nghỉ cho khoẻ hẳn nhưng không hiểu sao Mai Mai lại rất muốn đến lớp. Mai Mai vừa bước vào, đôi mắt nhìn nhanh về phía cái bàn cạnh cửa sổ, Nhất Bảo đã đến lớp.
4 Mai Mai cau mày hỏi:- Tại sao cậu lại lấy Nhất Bảo ra để lừa tôi?Tên béo khoái chí:- Thì chỉ có dùng nó thì mới dụ được mày ra khỏi lớp. Ủa, không phải mày thích nó sao?Mai Mai tròn mắt:- Ai nói thế?- Đừng tưởng tao không biết.
5 Chạy ra đến nơi, thấy hai tên thuộc hạ đang dỗ dành con chó to, còn Mai Mai thì đứng trên hiên ôm cột nhà lấm lét nhìn. - Chuyện gì thế? – Nhất Bảo hỏi.
6 Òng ọc…Tiếng động phát ra từ bụng Mai Mai lôi hai người họ trở về với thực tại. Mai Mai xấu hổ quá, ngồi bật dậy đưa tay ôm bụng. Cũng may trời tối không thì Nhất Bảo sẽ nhìn thấy rõ gương mặt đỏ như gấc của Mai Mai.
7 Sáng hôm sau, bố con Nhất Bảo đang ngồi ăn sáng ngoài tiền sảnh. - Tối qua vui không con?- Bố lại đang hỏi chuyện gì vậy?Bố Nhất Bảo cười:- Hình như từ khi cô tiểu thư Mai Mai đó xuất hiện thì đầu óc con ngu đi?- Bố nói chuyện kiểu gì đấy?Bố Nhất Bảo cười phá lên:- Đừng, đừng nhìn bố với ánh mắt đó.
8 Hai người họ cứ như thế, gặp mặt nhau thì coi như không khí. Đã 1 tuần trôi qua. Mai Mai sức chịu đựng không còn bền bỉ. Lúc đầu giờ khi Nhất Bảo bước vào lớp, cô đã nhìn cậu ta với ánh mắt đáng lẽ không được phép.
9 Nhất Bảo vẫn tỏ thái độ thờ ơ với Mai Mai, cậu đi qua Mai Mai như hai người không quen biết. Khi Nhất Bảo đi qua rồi, Mai Mai vẫn đờ đẫn đứng đấy. Rồi cô quay người lại, chỉ còn nhìn thấy lưng Nhất Bảo mà thôi.
10 Cả hội trường như đang rung lên vì những đợt sóng phản đối đổ vào Mai Mai. Mai Mai đứng đó, cô muốn thoát khỏi chỗ này, muốn thoát khỏi cơn sóng dữ kia nhưng chân cô, tại sao lại không chịu nhúc nhích thế kia? Các đợt sóng, lớp này chưa hết, lớp khác đã ập đến.
11 Nhất Bảo nghe câu hỏi, cậu trầm ngâm một lúc. Chính cậu cũng đang đắn đo suy nghĩ lời giải cho câu hỏi này. Nhất Bảo thở dài. - Chắc là có. Ông Hàm nhẹ lắc đầu.
12 Mai Mai và Nhất Bảo sau khi xem xong khu vực thú dữ, hai người sóng bước ra cổng. - Hôm nay là ngày nghỉ, ở đây đông người quá nhỉ? Nhất Bảo ơi, mấy giờ rồi? – Mai Mai hỏi.
13 Mai Mai đứng trong phòng nhìn ra, nhìn chiếc xe ô tô của Nhất Bảo xa dần, xa dần rồi không còn thấy ánh đèn xi nhan đâu nữa. Cô ước gì ngay lúc này đây thời gian có thể quay trở lại thời điểm sáng nay, khi tâm trạng Mai Mai còn tràn đầy hưng phấn, khi Mai Mai được trông thấy Nhất Bảo đang đợi chờ mình, ước gì thời gian đừng trôi nhanh như thế.
14 Không gian xung quanh cứ như đang trong thế giới cổ tích vậy. Phía cuối của con đường màu xanh kia là một căn nhà gỗ. Nhất Bảo mỉm cười – một nụ cười chỉ có khi ở bên Mai Mai.
15 Chiếc oto dừng ở đầu con ngõ vắng. Hai người một nam một nữ ngồi trên xe, nhất thời chẳng nói gì với nhau lúc này…. - Uhm…- Mai Mai nói – Mai đặt vé xem phim rồi, Bảo nói là sẽ đi rồi đấy nhé!Nhất Bảo hai tay nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng (k hiểu sao muốn nhìn Mai Mai mà thấy khó quá), ậm ừ đồng ý.
16 Người của Nhất Bảo yêu cầu tới khu 4 quận 8 đã gọi điện về thông báo, đó là do tên phó đùa cợt. - Tiếp tục tìm kiếm ở các khu lân cận. Không được bỏ xót bất kì manh mối nào.
17 Đầu óc Mai Mai quay cuồng, những gì Nhất Bảo nói khi nãy chỉ như những tiếng vo ve bên tai, chẳng từ nào ra từ nào. Ngay cả khi Nhất Bảo bước đi, cô cũng không hay biết.
18 Không biết người đi đâu hết cả rồi. Xuống đến tầng 1 rồi may mà không gặp ai. Không thể đi cửa chính. Cô đi vào bếp, nhìn cái cửa sổ đóng kín. Chỉ còn lối này để ra ngoài thôi.
19 - Cháu có biết ta là ai không?Mai Mai nhìn ông Hàm. Nhất Bảo là cậu chủ của xã hội đen, chắc bác là ông trùm của xã hội đen rồi. Nghĩ vậy nhưng cô không tiện nói ra.
20 Ông Hàm đưa tách trà lên miệng, uống một hụm rồi nói tiếp:- Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Vào năm nó học lớp 11, nó đã hỏi thẳng ta, ‘thực ra bố làm nghề gì?’, ta chột dạ, nhất thời không biết phải nói sao, chỉ biết đứng nhìn nó.